Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 64: Tuyệt đối không thể phụ ý tốt của tiền bối…




Ba người vẫn còn do dự không đi vào.

Ba người họ là ai cơ chứ. Nếu đây là một cao thủ thật thì cũng được thôi, nhưng nếu chỉ là một người phàm thì lấy tư cách gì để mời bọn họ vào ngồi chứ?

“Các ngươi, các ngươi thật là…” Ngô Vĩnh Hồng tức giận chỉ vào ba người: “Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, lẽ nào ta còn lừa các ngươi được sao. Nếu không tin thật thì cứ đi vào nhìn rồi sẽ biết thôi?”

Ba người nghe vậy thì liếc mắt nhìn nhau.

Quả thực Ngô Vĩnh Hồng không giống như đang nói dối, hơn nữa thanh Thần Bá thánh phẩm trong tay lão cũng không làm giả được.

Nếu đã tới, vào nhìn một cái cũng không to tát gì.

Lúc này một nhóm bốn người mới đi về hướng võ quán.

Trong lòng Ngô Vĩnh Hồng có chút hồi hộp.

Cũng có chút mong đợi.

Dù sao cũng là lần đầu tiên lão bước vào động phủ của Dịch Phong cho nên cũng rất tò mò rốt cuộc bên trong có cái gì.

Nhưng vừa mới bước đến cửa, dường như giẫm lên cái gì có cảm ứng, thân thể Ngô Vĩnh Hồng đột nhiên chấn động.

Sau đó cúi đầu nhìn xuống.

Hai mắt đột nhiên trợn to.

Mấy lão già đi bên cạnh lão thấy thế nhìn qua với ánh mắt phản đối, không phải chỉ là tảng đá vỡ thôi à, có gì đẹp chứ…

Hử?

Đợi đến lúc thấy rõ ràng, thân hình vài người giật mình dừng lại.

Một đám lão già miệng mở to, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin.

Tảng đá dưới chân Ngô Vĩnh Hồng kia, hình như là Chấn Thiên Thạch?

Hơn nữa xem cách bày trí ở đây, hình như chỉ là dùng để làm bậc thang?

Bốn người liếc nhau, đồng thời hít một ngụm khí lạnh, dùng Chấn Thiên Thach làm bậc thang, phong cách bá đạo thật đấy!

Mặc dù trong tay bọn họ cũng không thiếu bảo vật như vậy, nhưng dù sao Chấn Thiên Thach cũng là bảo vật Hoàng Phẩm, bình thường đều đặt cẩn thận từng chút, thậm chí nó còn được xem như là lá bài tẩy để sử dụng.

Nhưng mà người này lại dùng để làm bậc thang.

Trong lúc bốn người còn đang khiếp sợ, bàn tính lão nhân vô tình nhìn thấy một thứ, trong lòng liền lộp bộp một cái.

Những người khác thấy thế cũng vội vàng nhìn qua.

Há!

Tròng mắt mấy người thiếu chút nữa đều rơi xuống.

Lại là một bảo vật Hoàng phẩm.

Áo choàng nhanh chóng!

Nhưng tại sao áo choàng nhanh chóng lại nhếch nhác như vậy, còn treo ở đó như thế…

Thấy mấy lão già đi chậm như rùa, Dịch Phong đi trước quay đầu lại nhìn thoáng qua thì thấy mấy lão già nhìn chằm chằm một cái giẻ lau thì rất kỳ quái.

“Mấy vị lão ca, một cái giẻ lau mà thôi có gì đẹp mà nhìn vậy?” Dịch Phong không khỏi nghi hoặc hỏi.

“Giẻ…”

“Giẻ lau?”

Lời nói của Dịch Phong làm mấy người hãi đến rớt cằm.

Dùng Chấn Thiên Thạch làm bậc thang.

Áo choàng nhanh chóng làm giẻ lau.

Chậc chậc

Phong cách này…

Coi thường bảo vật Hoàng phẩm như vậy, chắc chắn là là cường giả Võ Thánh!

Trong lòng bốn người lập tức có ý nghĩ như thế.

Trong lòng biết Dịch Phong là cường giả Võ Thánh, thái độ của ba lão già được Ngô Vĩnh Hồng dẫn đến thay đổi 180 độ, trở nên cực kỳ cung kính, cùng lúc trừng mắt nhìn Ngô Vĩnh Hồng oán trách nói: “Được lắm Ngô lão đầu, tại sao không nói rõ ràng trước cho chúng ta?”

“Đúng đấy, vừa rồi suýt chút nữa bọn ta đã đắc tội cao thủ Võ Thánh.”

“Hừ, nếu thái độ vừa nãy của bọn ta làm cho tiền bối Võ Thánh tức giận, chúng ta sẽ không tha cho ngươi.”

“Các ngươi, các ngươi ngậm máu phun người!” Ngô Vĩnh Hồng tức giận, sắc mặt xanh mét, nhỏ giọng than vãn: “Lẽ nào lão phu chưa nói sao? Trên đường có nói hay không? Ta đã dặn di dặn lại rồi mà, rõ ràng là các ngươi không tin.”

“Hừ!”

Ba lão già tức giận hừ một tiếng, dùng dáng vẻ cung kính mà đi theo Dịch Phong.

“Bái kiến sư phụ.”

Vừa mới bước vào tiền đường đã phát hiện Chung Thanh dùng thang treo 18 bức tranh thần binh lúc trước gỡ xuống lên lại, lúc này đúng lúc hắn treo xong bức cuối cùng, đang bước xuống thang.

“Đồ nhi vất vả rồi, có mấy vị khách đến thăm, giúp ta mang mấy cái ghế lại đây đi!”

Dịch Phong nói nhẹ phân phó.

“Dạ, sư phụ.”

Chung Thanh khôn khéo đi vào trong lấy bàn ghế.

Dịch Phong quay đầu lại cười nói: “Bên trong có mấy đồ vật đang phơi nắng nên có hơi chật chội, chúng ta ngồi ở tiền đường đi!”

“Tiên sinh khách sáo rồi.”

Bốn lão già gật đầu, cuối cùng đều đi vào tiền đường.

Mười tám bức tranh thần binh phóng to trước mắt họ trong nháy mắt, võ ý và sức mạnh thiên đạo ngập trời cùng với uy áp mạnh mẽ bao phủ cả tiền đường.

“Cái gì đây?”

Bốn lão già nhìn thấy cảnh tượng này, hầu như như giật mình đứng tại chỗ cùng một lúc.

Trong nháy mắt này, võ ý và sức mạnh thiên đạo ngập trời kia làm cho bọn họ thu được một món hời rất lớn, phát hiện cảnh giới tu vi đã kẹt vài trăm năm trong phút chốc này lại buông lỏng.

Người này, rốt cuộc là ai?

Giờ khắc này ngay cả Ngô Vĩnh Hồng cũng bối rối.