Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 62: Đánh giá sai lầm, đây là một phàm nhân




“Người bớt giận.”

“Xin sư tôn bớt giận.”

Sắc mặt Yêu Linh Nhi thay đổi rõ rệt, vội vàng ngăn cản Ninh Huyền Vũ.

“Ngươi cản ta làm gì, người này thật sự là khinh người quá đáng, quả thực không để Huyền Vũ Tông ta vào trong mắt, mau tránh ra cho ta.” Ninh Huyền Vũ tức giận quát, hận không thể lập tức đi vào trong rồi san võ quán kia thành bình địa.

“Sư tôn, người nhất định phải bình tĩnh lại, bên trong nhất định có bẫy!” Yêu Linh Nhi nói với vẻ thấm thía: "Rất có khả năng là hắn cố ý treo áo choàng ở nơi đó với mục đích là để kích thích chúng ta, sau đó đặt bẫy mai phục sẵn, nếu sư tôn thật sự mắc mưu thì...”

“Hử?”

Ánh mắt Ninh Huyền Vũ nhìn về phía hắn.

“Nếu sư tôn mắc mưu vậy thì thật sự đã rơi vào bẫy của tên xấu xa kia kia, rất có thể ngày đó hai vị sư huynh cũng vì như vậy đi vào mà trúng kế.” Nhìn thấy Ninh Huyền Vũ do dự không chắc chắn, Yêu Linh Nhi tiếp tục khuyên bảo.

Nghe vậy, Ninh Huyền Vũ cũng kịp thời phản ứng lại.

Kiểu khiêu khích này, không phải có ý đồ rất rõ ràng sao?

Không được.

Trên mặt lão ta xuất hiện sự sợ hãi vì suy nghĩ này.

"Sơ suất rồi."

Lão ta thở dài nói, nhịn lửa giận xuống mà đưa mắt hướng về người tử sĩ kia.

“Ngươi yên tâm, bản tôn nói lời giữ lời, ngươi yên tâm mạnh dạn làm đi.” Ninh Huyền Vũ nói: “Nhiệm vụ tìm hiểu võ quán vừa quang vinh mà lại gian khổ này phải giao cho ngươi rồi.”

Thanh niên tử sĩ kia cắn chặt răng: “Xin tông chủ cứ yên tâm, ta bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”

“Nhớ rõ, nhất định đừng để cho người nọ chú ý, cũng không thể để lộ bất kì địch ý nào, tìm hiểu tin tức là quan trọng nhất.” Yêu Linh Nhi lại trịnh trọng nhắc nhở: “Nhất định phải cẩn thận để ý mọi chuyện.”

Tử sĩ gật đầu, dưới sự quan sát của đám người Ninh Huyền Vũ mà thong dong bước về phía võ quán kia.

Tới gần cửa, hắn ngừng lại một lát.

Chiếc áo choàng bị trở thành giẻ lau đúng lúc ở bên cạnh hắn.

Chấn Thiên Thạch ở dưới lòng bàn chân hắn.

Đè nén lại cảm xúc khẩn trương, thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, hắn bước qua Chấn Thiên Thạch.

Có hơi sợ hãi.

Bỗng nhiên, hắn hơi hiểu ra rồi, vì sao mà đám người này lại để Chấn Thiên Thạch ở dưới này.

Bước tiếp một bước.

Bước sau tiến vào tiền đường.

Mọi thứ bên trong đều rất bình thường, không có gì nổi bật, nhìn thì không khác võ quán bình thường là mấy, thậm chí so kĩ thì còn kém võ quán khác một chút.

Nhìn chung thì cũng không có cái gì nguy hiểm cho lắm.

"Đồ nhi, sao ngươi lại dỡ tấm biển này xuống vậy?” Trong viện, Dịch Phong vừa chơi với chó, vừa hỏi Chung Thanh.

“Sư phụ, ta nhìn thấy ở trên mặt có rất nhiều bụi bặm vậy nên mới lau chùi một chút, cuối cùng trên mặt còn có vài vệt nước, cho nên mới tạm đặt ở chỗ này phơi khô, sau khi phơi khô rồi thì ta lại treo lên.” Chung Thanh nhẹ giọng đáp.

“Được, không tệ.”

Dịch Phong tán thưởng gật đầu, Chung Thanh này cẩn thận hơn hắn nhiều, làm cái gì cũng rất đúng mực.

“Xin hỏi có ai không?”

Đúng lúc này, âm thanh từ tiền đường vang tới đây.

“Ồ, có khách tới sao?”

Âm thanh cũng không hề quen thuộc gì, điều này làm Dịch Phong hơi ngạc nhiên.

Nơi này của hắn cũng đã lâu rồi chưa có mối làm ăn nào. Đứng dậy đi ra ngoài thì hắn lại phát hiện ra đây là một người thanh niên nom trạc tuổi mình, không nhịn được mà hỏi: “Xin chào, xin hỏi có việc gì sao?”

Mà tử sĩ nhìn thấy Dịch Phong, trong lòng cũng lập tức run lên, người mà sư tỷ Yêu Linh Nhi sợ hãi nói, hẳn chính là người này rồi?

Mồ hôi không ngừng tuôn ra làm ướt cả một mảng phía sau lưng.

Tuy nhiên hắn vẫn luôn cố gắng trấn an mình hỏi: “Xin chào, xin hỏi Huyền Vũ Tông đi đường nào?”

Tuy rằng hắn đã cẩn thận nhưng cũng có thời điểm sơ sẩy, Huyền Vũ Tông cũng là tên mà hắn buột miệng thốt ra.

“Xong rồi.”

Hắn thầm nghĩ một chút, trên mặt không còn chút máu nào bởi vì những lời này vừa thốt ra, chẳng phải nó nghĩa là thân phận của hắn ta đã bị lộ rồi sao?

Trong lúc nhất thời, đồng tử co rút lại nhỏ như nhỏ kim, hắn ta căng thẳng nhìn về phía Dịch Phong, thậm chí đã nghĩ đến kết cục Dịch Phong sẽ dùng một chưởng giết chết hắn.

Nhưng mà.

Dịch Phong không hành động gì, trong lòng hắn ta không khỏi có chút thất vọng.

Thì ra là hỏi đường, hắn còn tưởng rằng tới để mua đồ hoặc là tới cửa bái sư gì đó. Võ quán của hắn mở cửa cũng thất bại quá rồi, nhưng hắn cũng thích giúp đỡ mọi người làm niềm vui nên trên mặt cũng không có biểu cảm gì mà chỉ khách khí nói cho hắn ta sơ bộ về đường đi.

Thấy Dịch Phong bình thản như vậy, tử sĩ kia cảm thấy ngoài ý muốn.

Vậy mà lại không có bất cứ phản ứng gì ư?

Ta lộ ra sơ hở lớn như vậy mà hắn lại không có bất cứ phản ứng gì?

Hắn ta có chút khó hiểu.

Hắn ta đánh giá Dịch Phong, nhìn như bình thường không có chỗ kỳ lạ nào, cũng không khác gì phàm nhân cả, đây… Thật sự là cao thủ sao?

Thoạt nhìn, hình như tông chủ của bọn họ đã đoán sai rồi, đây vốn dĩ không phải cao thủ gì cả mà chỉ là một phàm nhân bình thường thôi!

Nghĩ đến đây, hắn ta to gan thêm một ít, nói: “Ngươi ở nơi này, trông rất hiu quạnh, chắc là không có mấy đồ đệ nhỉ?”

Nói xong, đôi mắt hắn nheo mắt lại nhìn Dịch Phong.