Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 61: Thật là không xem người khác ra gì




Nghe vậy, Ninh Huyền Vũ hơi nhướng mày. Lúc trước lão ta bị thù hận làm cho choáng váng đầu óc, bây giờ được Yêu Linh Nhi nhắc nhở như vậy thì cảm thấy cũng đúng!

“Đúng rồi, không phải ngươi đã từng tiếp xúc với hắn rồi sao?” Ninh Huyền Vũ trầm giọng hỏi: “Vậy rốt cuộc thực lực của hắn như thế nào?”

Nghe vậy, Yêu Linh Nhi lập tức chau mày.

Trong mắt càng ánh lên vẻ nghiêm trọng, ánh mắt nàng nghiêm túc nhìn về phía Ninh Huyền Vũ rồi nói: “Sư tôn, đây chính là lí do vì sao ta nhắc nhở người nên bàn bạc kỹ hơn.”

“Thực lực của hắn...”

Nói đến đây, Yêu Linh Nhi hít sâu một hơi, nghiêm trọng nói: “Ta không nhìn thấu.”

“Không nhìn thấu ư?”

Ninh Huyền Vũ không thể không cau mày.

“Đúng vậy, hơn nữa không chỉ đơn thuần là kiểu không nhìn thấu mà là kiểu một chút khí tức của hắn cũng không thể bắt được.” Yêu Linh Nhi nhớ lại khi đó, cau mày nói: “Nếu như không phải chính mắt ta nhìn thấy hắn lấy áo choàng nhanh chóng làm giẻ lau, biết được là hai vị sư huynh mất mạng trong tay hắn thì sợ rằng ta vẫn nghĩ hắn là người phàm.

Lời Yêu Linh Nhi nói khiến chân mày của Ninh Huyền Vũ càng nhíu chặt hơn.

Bây giờ nghĩ lại, lão ta phát hiện bản thân đã không để ý đến một vấn đề rất lớn.

Nếu như Vô Trần và Vô Phong có thể dễ dàng bị hắn đánh cho tan thành mây khói thì cũng nói rõ thì ngày đó Vu Võ Kiệt không hề nói dối, đó cũng không phải hỏa mù do Thanh Sơn Môn thả ra.

Điều này cũng có nghĩ thanh đao đáng sợ trong tay của Lục Thanh Sơn rất có thể là do người này tạo ra.

Nếu thật sự là như vậy, Huyền Vũ Tông đánh đến cửa liệu có hiệu quả không?

Ninh Huyền Vũ lão ta thật sự là đối thủ của người đó sao?

Đáp án rất rõ ràng, hắn tạo ra thanh đao có thể khiến cho Lục Thanh Sơn đuổi theo giết lão ta tận ba ngàn dặm, sợ rằng sức mạnh thật sự có thể chống lại cả trời!

Trong lúc nhất thời.

Trong lòng Ninh Huyền Vũ cảm thấy e ngại, không khỏi muốn đánh trống rút lui.

Nhưng mà khi nghĩ đến hai đệ tử của mình, một đứa thì xương cốt không còn, một đứa thì xương bị dùng làm thức ăn cho chó thì lão ta lại không nuốt trôi cục tức này.

“Vậy nghe theo dặn dò của ta, trước tiên phái một tử sĩ đi nghe ngóng một phen.”

Rõ ràng Ninh Huyền Vũ cũng không phải một tên không có đầu óc.

Sau một hồi suy nghĩ cặn kẽ thì đã đưa ra được quyết định như vậy.

“Thời tiết hôm nay thật thoải mái làm sao!”

Dịch Phong nằm trên ghế dài trong sân nhỏ, dáng vẻ lười biếng phơi nắng thật là thoải mái biết bao.

“Sư phụ, bên trong hội quán đều đã quét dọn vệ sinh xong hết rồi, ngươi có còn dặn dò gì nữa không?” Đây là lần đầu tiên võ quán tổng vệ sinh như thế này, Chung Thanh chịu cực nhọc làm hết hai ngày mới xong việc vệ sinh võ quán.

Dịch Phong yên tâm nhìn Chung Thanh một cái.

Đứa nhỏ này thật biết nghe lời.

“Chất liệu của giẻ lau này vẫn còn tốt, đừng lãng phí. Ngươi đem nó ra cửa phơi nắng cho khô đi, để lại sau này vẫn có thể tiếp tục dùng được.” Dịch Phong nhẹ giọng phân phó.

“Vâng, sư phụ.”

“À đúng rồi, vài ngày trước thời tiết có chút ẩm ướt, mười tám bức tranh treo ở sảnh trước cũng nên lấy xuống mang đi phơi nắng một chút. Nhưng mà vẫn nên phơi mấy bức tranh đó trong sân, lỡ như bị gió cuốn đi thì không hay lắm.” Dịch Phong lại nhẹ nhàng ra dặn dò.

Mặc dù mấy bức tranh đó nhìn thì thấy không có tác dụng gì, mua cũng không tốn bao nhiêu tiền nhưng treo trong sảnh làm vật trang trí, tô điểm thêm cho võ quán của hắn cũng không tệ.

Chung Thanh ngoan ngoãn nghe theo lời dặn dò.

Trước tiên là lấy mười tám bức tranh xuống phơi nắng trong sân, sau đó dùng giẻ lau lau qua các bức tranh treo trên tường một lần rồi mới đem giẻ lau phơi lên cổng võ quán.

“Vù!”

“Vù!”

Vào lúc này, một vài bóng dáng mập mờ đến rồi hạ xuống trong bóng tối.

Chính xác là Ninh Huyền Vũ và đoàn người của Huyền Vũ Tông, nhưng bên cạnh còn mang theo một tên thanh niên sắc mặt nhợt nhạt.

Hiển nhiên thanh niên đó chính là tên tử sĩ mà bọn họ chọn ra để đến võ quán thăm dò tin tức.

“Ngươi yên tâm, nếu như ngươi không thể trở về được thì ta sẽ cho gia đình và bạn bè của ngươi những đãi ngộ tốt nhất, mà nếu như ngươi có thể về được thì ta sẽ trực tiếp để cho ngươi trở thành đệ tử thân truyền, ngươi có lựa chọn một người mà ngươi muốn bái sư thể ở trước mặt tất cả trưởng lão.” Ninh Huyền Vũ vỗ vỗ lên vai tên thanh niên, ra lệnh.

“Sư tôn, người xem.”

Nhưng khi lão ta vừa dặn dò xong, bên cạnh cũng vang lên tiếng nói gấp gáp của Yêu Linh Nhi.

Nhìn theo hướng mà Yêu Linh Nhi chỉ, tầm mắt của Ninh Huyền Vũ lập tức nhìn về phía cửa chính của võ quán, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.

Chỗ đó.

Đang treo một cái giẻ lau.

Cực kỳ bẩn thỉu, là thứ chuyên dùng để làm sạch.

“Là nó!”

“Áo choàng nhanh chóng.”

Vừa nhìn thấy cảnh này, Ninh Huyền Vũ lập tức bùng nổ, mặc dù đã nghe Yêu Linh Nhi nói qua từ đầu nhưng khi chính mắt nhìn thấy bảo vật mà mình yêu thương bị phơi ở chỗ đó, lão ta càng thêm bùng bùng lửa giận.

Khiêu khích.

Khiêu khích một cách lộ liễu.

Thật là không xem người khác ra gì.

“Thứ khốn nạn, bổn tôn không giết được ngươi thề không làm người.”

Trong nháy mắt, Ninh Huyền Vũ bùng lên khí thế ngút trời, chân dậm trên mặt đất, muốn xông về phía võ quán ngay lập tức.