Quả thực là khinh người quá đáng!
Hai đệ tử thân truyền đều chết thảm như vậy, sau khi chết còn bị đem đi làm khẩu phần lương thực cho sủng vật. Đối với Ninh Huyền Vũ lão ta mà nói thì chuyện này vô cùng nhục nhã.
Một chưởng xuất ra khiến cho tất cả mọi người không dám thở mạnh.
“Vậy hai chí bảo của ta thì sao?”
Cuối cùng, Ninh Huyền Vũ lại âm trầm hỏi tiếp. Giờ phút này, toàn bộ đại điện chỉ còn lại âm thanh của Ninh Huyền Vũ.
“Còn hai món chí bảo...”
Câu hỏi của Ninh Huyền Vũ khiến cho sắc mặt của Yêu Linh Nhi càng thêm khó coi, miệng ấp a ấp úng nói: “Còn hai món bảo vật đã bị... bị...”
“Bị làm sao?”
Sắc mặt Ninh Huyền Vũ sầm lại, khàn giọng hỏi.
Biết rx không thể nào che giấu được, Yêu Linh Nhi nhìn Ninh Huyền Vũ một cái, thậm chí nàng đã đoán được dáng vẻ tức giận của lão ta, sau khi hít sâu một hơi mới nặng nề nói: “Mong sư tôn đừng tức giận, Chấn Thiên Thạch của người đã bị kẻ gian lấy lấp vào bậc tam cấp rồi.”
“Cái gì?”
Nghe thấy lời đó, quả nhiên Ninh Huyền Vũ đã nổi giận. Toàn thân lão ta tỏa ra khí thế hùng hồn mà đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Yêu Linh Nhi, nghiến răng hỏi từng câu từng chữ: “Ngươi nói Chấn Thiên Thạch của ta, chí bảo của Ninh Vũ Huyền ta đây bị hắn dùng để lấp bậc tam cấp rồi?”
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của sư tôn, trong lòng Yêu Linh Nhi cảm thấy rất khó chịu nhưng sự thật chính là như vậy, nàng chỉ có thể gắng gượng cúi đầu mà nói: “Đúng vậy sư tôn, không chỉ có Chấn Thiên Thạch bị hắn đem đi lấp bậc tam cấp mà áo choàng nhanh chóng cũng...”
Nói đến đây, dây thần kinh trên đầu mọi người đều nhảy loạn một cái.
Rồi tập trung lên người Yêu Linh Nhi.
Cơ thể Ninh Huyền Vũ càng run rẩy, hai mắt hẹp lại nhỏ như cây kim…
“Áo choàng nhanh chóng cũng bị hắn lấy đi làm giẻ lau, chùi bụi bặm rồi...” Yêu Linh Nhi cúi thấp đầu, khi nói xong thì gần như đã không còn nghe thấy âm thanh gì nữa.
Yêu Linh Nhi vừa nói xong, Ninh Huyền Vũ lập tức giật mình tại chỗ.
Gương mặt vui buồn không rõ, cơ thịt không nhịn được mà co giật...
“Ức hiếp người quá đáng, ức hiếp người quá đáng...”
Trong lòng nổi giận, vào thời khắc này đột nhiên bùng phát trên thân thể của Ninh Huyền Vũ.
“Bùm!”
“Bùm!”
“Bùm!”
Xung quanh hắn, kình khí bỗng nhiên nổ vang, hàng loạt tiếng nổ vang liên tiếp lên, vô số vật phẩm bị hóa thành bụi phấn.
“Một đệ tử đến cả một cái xương cũng không còn...”
“Còn xương của một đệ tử khác thì bị biến thành thức ăn cho sủng vật.”
“Chấn Thiên Thạch bị lấy lấp bậc tam cấp, áo choàng nhanh chóng cũng bị xem là giẻ lau...”
“Tàn nhẫn, thật tàn nhẫn, quá tàn nhẫn.”
“Vô cùng tàn nhẫn!”
Trong lúc nhất thời, một người có tu vi như Ninh Huyền Vũ cũng không thể kiểm soát nổi cảm xúc của bản thân. Toàn thân lão ta đều đang run rẩy, trong miệng khàn khàn lẩm bẩm, hận không thể đếm hết tất cả hành vi độc ác của người đó.
“Nếu như đệ tử của ta thật sự mạo phạm gì đến ngươi thì ngươi đánh nó tàn tật ta đều có thể tha thứ, nhưng vì sao lại khiến bọn nó ngay cả xương cốt cũng không còn, lại còn phải nhục nhã đến vậy?”
“Hai bảo vật trấn sơn của Huyền Vũ Tông ta cũng bị hắn dùng cách khinh thường như thế, thật là coi Huyền Vũ Tông chúng ta như con kiến để giày xéo mà.”
“Như vậy mà nhịn được thì thật không còn gì có thể nhịn được nữa!”
Lão ta vừa nói xong, tất cả mọi người trong Huyền Vũ Tông đều tỏa ra hung quang của sự thù hận, trở nên rục rà rục rịch hận không thể lập tức xuống núi xé thịt uống máu của người đó.
“Sư tôn, người này vẫn chưa đáng ghét đến như vậy.”
Lúc này, Yêu Linh Nhi lại oán hận mà nói: “Nếu như ta không giữ lại vài phần tâm cơ, trước khi đi đã qua cải trang, lại thêm vài lần hóa trang nữa khiến hắn không thể biết được ta là người của Huyền Vũ Tông thì sợ rằng ta cũng đã rơi vào bàn tay ác độc của hắn.”
“Cái gì?”
“Hắn còn muốn đuổi cùng giết tận?”
Sự tức giận trên người của Ninh Huyền Vũ lại cao thêm một phần.
“Truyền lệnh xuống, tất cả cao thủ của Huyền Vũ Tông cùng ta xuống núi, ta muốn tự tay mình giết chết tên gian ác này, vì Vô Trần, Vô Phong mà báo thù, đồng thời lấy lại hai chí bảo của Huyền Môn Tông ta.” Ninh Huyền Vũ vung tay một cái, lập tức hạ lệnh.
“Vâng.”
Âm thanh vang dội khắp đại điện.
Trên dưới Huyền Vũ Tông đã bị hận thù làm cho nhen nhóm lửa giận từ lâu, bây giờ một câu nói của Ninh Huyền Vũ đã lập tức làm trào dâng tâm tình nóng lòng muốn báo thù của mọi người.
Theo như lệnh được truyền xuống, các cao thủ của Huyền Vũ Tông nhanh chóng xuống núi.
Sau khi đến thành Bình Giang, sắc mặt Yêu Linh Nhi lo lắng nói: “Sư tôn, ta cảm thấy chúng ta tùy tiện đánh xuống núi như thế này không ổn lắm.”
“Có gì mà không ổn chứ, đại thù như thế này, không lẽ không báo?” Ninh Vũ Huyền hung dữ nói: “Huống chi hai món chí bảo của ta còn đang ở trong tay người đó, chẳng lẽ bỏ mặc không quan tâm?”
“Không phải như vậy thưa sư tôn, người hiểu lầm rồi.” Yêu Linh Nhi vội vàng giải thích: “Thù phải báo, hai món chí bảo cũng phải lấy về, nhưng mà chúng ta cứ dùng khí thế hùng hồn như vậy mà đến cửa, lỡ như đối phương có chuẩn bị trước thì phải làm sao?”
“Hai vị sư huynh Vô Trần và Vô Phong là bài học cho chúng ta.”
“Người xem, chúng ta vẫn nên bàn bạc kỹ một chút thì tốt hơn.”