Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 601: Vậy hắn chẳng phải là?




Một lúc lâu sau, lòng Tô Vân Vận mới thoáng bình tĩnh hơn một chút.

Mà lúc này, thời gian nàng nhất chuyển Niết Bàn cuối cùng cũng đã qua.

Nàng bây giờ, bất kể là thiên phú hay khí vận đều có sự tăng lên về chất, mà tu vi cùng cảm quan cũng nhanh chóng được khôi phục.

Chỉ là, nàng không đợi khôi phục trọn vẹn đã lập tức chạy tới hậu viện.

Nàng muốn biết cây hoè già tối qua ra tay rốt cuộc là cái gì?

Con cóc dưới đáy giếng kia là như thế nào?

Thế nhưng với nhãn lực của nàng, lại không nhìn ra được điều gì.

Giếng, vẫn là cái giếng cũ.

Cây hoè kia vẫn là cây hoè như cũ, nhìn không ra nửa điểm dị thưởng, cũng không thấy được khí tức nào khác.

Tuy nàng không nhìn ra được điều gì từ cây hoè và con cóc kia, nhưng tu vi và cảm quan của nàng đã khôi phục, lại ở phòng kho chứa đồ sát vách với phòng bếp, nhìn thấy thứ không thể tin nổi.

Đủ loại binh khí như đao thương kiếm kích chất đầy một gian lớn, chất thành đống như bãi rác.

Nhưng Tô Vân Vận lại trợn trừng mắt, không thể thở nổi.

Bởi vì, trong những thứ chất cùng một chỗ như rác rưởi kia, ngoại trừ Tiên Giang đại lục Thánh phẩm, Đế phẩm, còn phát hiện ra tồn tại cấp bậc Tiên khí.

Mà trong đó, một cái giá treo quần áo đã thu hút sự chú ý của nàng.

"Đây là, phơi quần áo?"

Nàng trừng mắt nhìn, thận trọng nhặt giá treo lên quan sát.

Nhưng khi tay nàng nắm vào giá treo, cả ngươi như bị sét đánh, run lên bần bật.

"Đây... đây là đỉnh cấp Tiên khí?"

Giọng nói của nàng đều trở nên run rẩy, giờ phút này hoàn toàn không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt tâm trạng của nàng.

Đỉnh cấp Tiên khí, đây là sự tồn tại như thế nào?

Dù là ở kiếp trước, nàng cũng coi đó là át chủ bài của mình, nàng trở thành Tiên Đế nhiều năm như vậy, trong tay cũng chỉ có hai món đỉnh cấp Tiên khí.

Vậy mà ở nơi này lại phát hiện một món?

Nhưng nàng vừa buông giá treo trong tay xuống, lại thấy ở trong góc một cái cuốc chim.

Rõ ràng! Lại là đỉnh cấp Tiên khí!

Oanh!

Một luồng suy nghĩ trực tiếp đánh vào ý thức của nàng.

Thế nhưng, sóng này nối tiếp sóng kia, nàng phát hiện ở đằng sau cuốc chim là bảy, tám món đỉnh cấp Tiên khí, có dao phay, bồ cào, liêm đao...

Mà bọn nó cũng không ngoại lệ, đều bị chồng chất như rác rưởi trong kho chứa đồ.

Tô Vân Vận kinh hãi đến không nói nên lời, thân thể không chịu khống chế mà run rẩy.

Nàng vội vã rời khỏi nhà kho, bởi cứ tiếp tục như thế này, nhất định sẽ ảnh hưởng tới tu vi của nàng.

Nhưng điều làm nàng không ngờ tới chính là phía sau nhà kho, nàng lại phát hiện rất nhiều đỉnh cấp bảo vật.

Từ tác phẩm thư hoạ nghệ thuật đến pho tượng trưng bày, từ đồ dùng hàng ngày đến ô che mưa, từ thức ăn cho chó trong bát ăn đến củi lửa phòng bếp, cần cái gì có cái đó.

Mỗi một thứ.

Đều không thua kém gì đỉnh cấp Tiên khí.

Tô Vân Vận không dám nhìn nữa, vội vã ăn vào một viên đan dược, ngồi xếp bằng, bởi vì đầu nàng đã không thể chịu nổi sự kinh động này nữa.

Sau một hồi lâu, nàng mới mở mắt ra, trong lòng cũng đã bình tĩnh hơn một chút.

Nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng không khỏi cảm khái.

Phải là người như thế nào mới có thể tạo ra võ quán như này!

Đợi đã, nàng chợt nhớ tới cái gì, đột nhiên đứng thẳng dậy.

Chủ nhân của võ quán này...

Chủ nhân của võ quán này là ai?

Nàng đột nhiên nhớ tới vị chủ Thiên Địa Môn đã mang nàng tới nơi này, người ấy một thân áo bào màu trắng, nói rằng mình cực kỳ lợi hại nhưng trông chỉ như một phàm nhân, Dịch Phong.

Nếu hắn thực sự là chủ nhân của võ quán này, vậy hắn chẳng phải là một siêu cấp cao thủ cường đại đến mức ngay cả nàng cũng không thể nhìn thấu sao?

Oanh!

Nghĩ tới đây, trong đầu Tô Vân Vận vang lên tiếng sấm, đột nhiên giật nảy người, sắc mặt không còn chút máu.

Nhớ lại khi Lâu Bản Vĩ đến cứu nàng đã từng nhắc qua chủ nhân...

Những tin tức này hợp lại, thân phận siêu cấp cao thủ của Dịch Phong đã có thể khẳng định đến tám chín phần.

Nghĩ tới đây, Tô Vân Vận lảo đảo lùi lại, cảm giác mình không thở nổi, dưới sự công kích tinh thần mãnh liệt, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.

Thế nhưng nàng lại không cản được sự chấn động tinh thần, trên gương mặt trắng bệch tràn ngập tự giễu.

Bởi vì nàng phát hiện, chính mình nực cười đến thế nào, lúc trước đầu óc lú lẫn như thế nào.

Cứ như vậy.

Tô Vân Vận trằn trọc cả đêm, vì vậy sáng mai nàng muốn ra võ quán uống một tách trà, để bình phục lại tâm trạng.

Nhưng khi nàng vừa đến cửa võ quán, thì nàng giật mình.

Đôi môi đỏ khẽ nhếch lên, nàng phải dùng cả đêm để bình ổn tâm trạng, lại bị xao động thêm một lần nữa.

Bởi vì nàng đột nhiên phát hiện, ông bà chủ của sạp thịt bò mấy ngày nay mà nàng thường xuyên lui tới đều không phải là người phàm.

Cho dù bọn họ đã che giấu rất kỹ, nhưng nàng vừa liếc mắt đã nhìn ra, hơn nữa cấp thấp nhất trong hai người này cũng là tiên nhân cấp Thiên Nhân.

Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra?

Tại sao ở đây có nhiều tiên nhân như vậy?