Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 602: Lời hứa của Dịch Phong




Trên mặt nàng hiện lên nét không thể tin được, nếu như tính thêm ông lão chăn trâu mà nàng đụng phải khi mới vào thành, điều này có nghĩa, ở Bình Giang thành này ngoại trừ Dịch Phong và Lâu Bản Vĩ thì còn có tới ba vị tiên nhân?

"Ông chủ, cho ta một tô mì thịt bò"

Lúc này, một ông lão chống gậy đi tới sạp thịt bò.

Ông lão vừa xuất hiện, con ngươi Tô Vân Vận co rút lại.

Thế mà nàng phát hiện, ông lão này cũng là một vị tiên nhân.

"Vinh thịt heo, lát nữa ông lấy thêm cho ta nửa cân thịt ba chỉ, thuận tiện gỡ một ít xương sườn giúp ta." Sau khi ngồi xuống, ông lão hô lớn vào sạp thịt.

"Được rồi, không thành vấn đề"

Lúc này nam nhân bán thịt heo giơ cánh tay lực lưỡng lên cao rồi chặt xuống, sau đó hắn ta gỡ những chiếc xương sườn nổi lên trên.

Hai mắt Tô Vân Vận mở to ra để nhìn.

Dường như người bán thịt heo vạm vỡ này cũng là tiên nhân?

Thậm chí con dao mổ heo chặt thịt trong tay hắn ta cũng là một thanh Tiên Khí.

Nhưng mà vị Vinh thịt heo ở trước mắt không phải là vị tiên nhân cuối cùng mà nàng nhìn thấy.

Nói chính xác thì nàng đứng ở cửa võ quán, cho dù nàng nhìn thấy người nào thì cũng thấy họ lộ ra sự không tầm thường.

Chẳng hạn như hai ông lão dưới gốc cây đối diện, hai người cãi nhau đến mức đỏ mặt tía tai chỉ vì một nước cờ đi lại...

Hay sạp bán rau chếch phía đối diện, hai người đang cò kè mặc cả giá vì mua miếng đậu hũ...

Hoặc là hai nữ nhân đứng ở góc đường không xa, bọn họ xắn tay áo chỉ vào đối phương rồi chửi ầm lên chỉ vì một quả trứng gà...

Những người này không có ai là ngoại lệ, bọn họ đều ở cấp tiên nhân.

Thậm chí thực lực của con chuột bò qua nắp cống thoát nước ở đầu phố cũng ngang hàng với nàng?

Tô Vân Vận kinh ngạc không nói nên lời.

Trong cái thành này.

Không thể nào.

Tất cả mọi người không thể nào đều là tiên nhân đi?

Nàng đi qua khu phố với khuôn mặt thấp thỏm không yên, đi tới con phố bên kia.

Vèo vẻo.

Quả nhiên, tất cả người trên khu phố đều là tiên nhân.

Nàng vội vàng chạy về võ quán, đóng cửa lớn lại, vừa thở hổn hển, vừa vội vàng hồi phục lại tâm trạng.

Nàng không nhịn được cảm thán.

Rốt cuộc nàng đã chạy đến địa phương quỷ quái nào vậy!

Ổ cái phố phường nhỏ tràn ngập mùi chợ búa thế này, vậy mà lại có nhiều cao thủ như vậy.

Điều càng đáng sợ hơn là trong những người tiên nhân này, có những người ẩn giấu thực lực chân chính, nàng chỉ có thể nhận ra sự khác thường của họ nhưng không thể nhìn ra thực lực cụ thể của cao thủ.

Điều này nói lên cái gì?

Điều này nói lên thực lực hiện tại của những người này, không hề thấp hơn tu vi kiếp trước của nàng.

Tóm lại.

Vốn dĩ nàng định đi uống trà sáng, kết quả trà sáng còn chưa uống, cả người lại uống đến mức ngơ ngác.

Cốc cốc!

Ngay lúc này, bên ngoài vọng lại tiếng gõ cửa.

"Ai2"

Tô Vần Vận cảnh giác hỏi.

"Ta"

Giọng của Dịch Phong vọng vào từ ngoài cửa "Là hắn ta?"

Cả người Tô Vân Vận run lên.

Sắc mặt trở nên căng thẳng, đột nhiên nàng không dám đối mặt với Dịch Phong.

Nàng cắn chặt hàm răng, do dự hồi lâu, lúc này mới thấp thỏm mở cửa.

Ổ vị trí cửa ra vào, Dịch Phong giẫm trên phi kiếm đứng đó.

Hắn thấy cửa mở thì cưỡi phi kiếm bay vào.

Nhưng khi nàng lần nữa nhìn thấy thanh phi kiếm, Tô Vân Vận bắt đâu thở dốc.

Bởi vì tu vi của nàng hồi phục, nên nàng mới nhận ra thanh phi kiếm này không tầm thường.

Nhưng nàng chỉ có thể nhìn ra thanh phi kiếm này không tầm thường, cơ bản không nhìn ra được phẩm chất cụ thể của nó.

Điều này có nghĩa.

Phẩm chất của thanh phi kiếm ở dưới chân Dịch chắc chắn đã vượt qua cấp bậc cao nhất của Tiên Khí.

Vèo vèol Nếu đã vượt qua cấp bậc cao nhất của Tiên Khí, vậy thì nó ở cấp bậc Thần Khi.

Thần Khí.

Chẳng sợ nàng có cửu chuyển thần vương thể, nhưng đó không phải là đồ vật mà nàng dám nghĩ đến.

Nàng nhớ lại phán đoán trước đấy về thanh phi kiếm này, nàng hận không tìm được lỗ mà chui vào.

"Ngươi đã nghỉ ngơi chưa?" Dịch Phong thu kiếm, nhẹ nhàng hỏi.

"Ta rất ổn, cảm, cảm ơn tiền bối"

Giờ phút này gặp lại Dịch Phong, thái độ của nàng hoàn toàn thay đổi.

Bởi vì trong lòng nàng biết rõ.

Cho dù thực lực của nàng đạt đến thời kỳ đỉnh cao, nhưng nàng không có tư cách kiêu ngạo trước mặt người này.

"Ờm! Nếu như ngươi nghỉ ngơi xong, vậy thì chúng ta bắt đầu nói vào chuyện chính" Dịch Phong cười nói.

"Xin tiền bối cứ nói thẳng"

Tô Vân Vận căng thẳng hỏi.

"Ngươi hãy gia nhập Thiên Địa Môn, đồng thời trở thành đệ tử của ta." Dịch Phong nói thẳng vào vấn đề.

"Trở thành đệ tử của ngài?"

Tô Vân Vận mắt mở to, ngây người hỏi.

"Ngươi không muốn sao?"

Dịch Phong nhíu mày.

Chuyện này sao có thể.

Chết tiệt, hắn đã mất nhiều thời gian như vậy, lừa người thì cũng phải lừa cho thành công, ngay lập tức hắn nghiêm giọng nói: "Chỉ cần ngươi gia nhập vào môn hạ của ta, ngươi chắc chắn sẽ không hối hận, ta nhất định sẽ khiến ngươi trở thành thiên chi kiêu tử chân chính, sự tồn tại của ngươi giống như thần tiên."