Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 600: Cái chết đến




"Trần Di Chân, năm đó một tay ta bồi dưỡng ngươi thành tài, ngươi lại thèm muốn địa vị của ta, nhân lúc ta thất chuyển Niết Bàn hãm hại ta, khiến ta thiếu chút tan thành tro bụi, không ngờ tới tận bây giờ, ngươi vẫn muốn đuổi cùng giết tận, thật thủ đoạn!"

Tô Vân Vận híp mắt gần từng chữ, môi đỏ bị nàng cắn bật máu.

"Đúng vậy, lần này ta tới chính là muốn đuổi cùng giết tận ngươi!"

"Trần Di Chân ta làm việc, chưa từng lưu lại hậu hoạ"

Trần Di Chân cười nhạt một tiếng, sau đó truyền ra tiếng nói nhàn nhạt.

Chẳng những không hề xấu hổ, ngược lại như đang kể một chuyện đương nhiên.

Nói xong, hắn giơ ngón tay lên, mặt nổ nụ cười, lao về phía Tô Vân Vận.

Thấy thế, trong lòng Tô Vân Vận ngập tràn cảnh giác.

Nàng dường như vô ý thức muốn dùng quyển trục truyền tống để thoát đi, nhưng sau khi lấy ra, nàng lại chần chờ.

Bởi vì nàng biết, dù nam tử trước mặt nàng không phải là chân thân của Trần Di Chân, chỉ là một phân thân mang theo chút ý niệm của hắn, thực lực không bằng một phần vạn chân thân của hắn. Nhưng lúc trước ngay cả truy kích của ba lão giả kia đều không trốn thoát được, trước mặt Trần Di Chân càng là vô vọng.

Nếu thế, lần nữa sử dụng quyển trục truyền tống để thoát thân, có thể nói là uổng công vô ích.

Nàng dứt khoát cắn chặt răng, chờ đời cái chết đến.

Chỉ là trong lòng, thật sự không cam tâm!

"Chết đi!"

"Không ai có thể cứu được ngươi đâu!"

Trần Di Chân vẫn cười nhạt, hắn có tự tin lấy được mạng của Tô Vân Vận.

Dù cho hắn sớm đã biết, bên người Tô Vân Vận có một người áo đen thực lực không tệ, cũng biết võ quán nơi Tô Vân Vận ở có chút bất phàm, tấm biển chữ "Võ" ở cửa ra vào tràn ngập võ ý...

Nhưng dù vậy, theo hắn, dùng một chưởng giết chết Tô Vân Vận vẫn là điều đương nhiên.

Đây là sự tự tin tuyệt đối mà thực lực mạnh mẽ mang tới.

Một chưởng này, mang theo sức mạnh long trời lở đất, phủ xuống đỉnh đầu Tô Vân Vận.

Tô Vân Vận không cam lòng, nhưng đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, nàng đã từ bỏ giãy dụa.

"Xoạt!"

Nhưng mà.

Ngay vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, hậu viện võ quán bỗng nhiên truyền tới một đạo khí tức chọc thẳng lên trời, tựa như có yêu ma thức tỉnh, làm người ta run rẩy.

Cũng vào lúc này.

Một cành cây hoè đột nhiên duỗi ra, nháy mắt quấn lấy bàn tay đang nhấn xuống của Trần Di Chân.

"Cái gì?"

Cảm nhận được sức mạnh nhành cây truyền tới, trong miệng Trần Di Chân phát ra âm thanh không thể tưởng tượng được.

Nhành cây này, vì sao lại có sức mạnh cường đại như vậy?

Làm hắn không thể nào thoát ra nổi?

Nhưng hắn chưa hết kinh hãi, sức mạnh cành cây quấn quanh hắn truyền đến ngày càng lớn, làm hắn hoàn toàn không có cách nào ngăn cản.

Trong chớp mắt, cả người Trần Di Chân bị kéo về hậu viện của võ quán.

Mà Tô Vân Vận vốn dĩ tưởng sẽ chết, vào giờ khắc này cũng mở to hai mắt ra nhìn, bị một màn không thể tin được này làm cho sợ hãi.

Nàng vội vã đuổi tới hậu viện, nhưng khi nhìn thấy những gì xảy ra ở hậu viện, nàng kinh hãi che miệng lại, bị dọa đến mặt trắng bệch.

Nàng nhìn thấy sau khi Trần Di Chân bị cây hoè già trong sân kéo tới hậu viện, từ trong giếng nước của hậu viện nhảy ra một con cóc.

Con cóc oạp oạp hai tiếng, mở ra cái miệng tràn ngập lực Thôn Phệ, một miếng nuốt trọn Trần Di Chân.

Ợ một cái, nhìn Tô Vân Vận một chút, lập tức nhảy về trong giếng.

Mà cây hoè già vừa nãy bộc phát khí thế ngập trời như kinh thiên yêu ma kia, cũng trở về như cũ.

Tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Dù trong sân đã khôi phục sự yên tĩnh, trong lòng Tô Vân Vận vẫn nhấc lên sóng to gió lớn, cho dù kiếp trước nàng được tôn làm Tiên Đế, cũng chưa gặp qua một màn kinh hãi như vậy.

Khiến nàng thật lâu không bình tĩnh lại được.

Tất cả những thứ này nói ra thì dài dòng.

Nhưng lúc Trần Di Chân xuất thủ, đến khi hắn bị con cóc nuốt vào, thời gian cũng chỉ hết hai nhịp thở.

Mà trong thời gian hai nhịp thở ngắn ngủi ấy, Trần Di Chân, chết rồi?

Mặc dù đây không phải là bản thể của Trần Di Chân, chỉ là phân thân, nhưng thực lực của phân thân này, ít nhất cũng là tu vi Huyền Tiên.

Một Huyền Tiên cứ như vậy biến mất trong nháy mắt, thật sự làm người ta không thể tin được.

Mà nàng cuối cùng cũng tỉnh ngộ, Lâu Bản Vĩ vốn dĩ không hề lừa nàng.

Cũng hiểu thêm lúc trước vì sao Lâu Bản Vĩ mắng nàng chạy loạn, mắng nàng ngu xuẩn.

Thì ra, lúc đánh nhau với ba lão giả kia, nàng vốn dĩ không cần phải chạy, cứ ở yên trong võ quán, nàng đã vô cùng an toàn rồi.

Dù sao thứ ở bên trong võ quán này còn nuốt chửng được phân thân của Trần Di Chân trong nháy mắt, ba lão giả kia có thể làm nên trò trống gì?

Nực cười là, nàng còn tự cho là thông minh tự mở quyển trục truyền tống, tự truyền tống bản thân ra khỏi thành luỹ an toàn.

Nàng cười khổ, bây giờ nàng mới hiểu, thì ra trước giờ mình thực sự là trò hề.