Sau khi thu hết hết thảy vào mắt, thời khắc này Yêu Linh Nhi tựa như người mất hồn.
Hốc mắt phiếm hồng.
Bàn chân nặng nề không nhấc lên nổi, lúc đó còn cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Nàng đã chắc chắn ngàn lần vạn lần, hai vị sư huynh kia đã bỏ mình, thậm chí cả thi cốt cũng không thu về được.
Mà cái võ quán trước mắt này, nhìn như bình thường không có gì lạ nhưng lại giấu giếm sát khí tuyệt đối, là một chỗ ăn người không nhả xương.
“Phốc!”
Cuối cùng, vì lửa giận công tâm nên nàng phun một ngụm máu tươi, bàn tay ngọc chống vào bên cạnh vách tường, gương mặt đã không vẻ diêm dúa trước kia mà tràn đầy vẻ ảm đạm.
“Hửm?”
Dịch Phong đang chỉ huy Chung Thanh quét dọn vệ sinh, vừa vặn thấy một màn này, do dự một chút rồi đi tới chỗ Yêu Linh Nhi.
“Cô nương, ngươi làm sao thế?”
Dịch Phong lộ ra nụ cười ấm áp, nhẹ giọng hỏi thăm, hắn đoán chừng là nữ nhi nhà nào phát bệnh trên đường, dù sao cũng là hàng xóm láng giềng, có thể giúp thì giúp một chút.
Yêu Linh Nhi lau vết máu ở khóe miệng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy khuôn mặt này của Dịch Phong.
Trong nháy mắt khuôn mặt nàng biến sắc, sắc mặt trắng bệch đến cực điểm, sợ hãi đến mức bàn chân cũng lùi lại hai bước.
Mặc dù gương mặt này có vẻ bình thường, thậm chí còn mang theo nụ cười mỉm ôn hòa, nhưng mà dưới cái nhìn của nàng thì đằng sau nụ cười mỉm này chính là một gương mặt khủng bố.
Nàng còn chưa thể quên được chính người này đã sai khiến thằng bé kia dùng áo choàng nhanh chóng để lau dọn vệ sinh, cũng chính là người này lấy thi cốt của Vô Phong sư huynh để làm khẩu phần lương thực cho sủng vật, mà Chấn thiên thạch dùng để lấp nấc thang ở cửa ra vào kia, chỉ sợ cũng là do tay người này làm nên.
Ma quỷ!
Đây là định nghĩa trong nội tâm nàng đối với Dịch Phong.
“Thật sự không có chuyện gì sao, nếu không thì vào trong phòng ta ngồi một chút?” Dịch Phong ân cần hỏi han.
“Không, không không, không cần.” Vừa nghe thấy Dịch Phong mời nàng vào nhà, gương mặt xinh đẹp của Yêu Linh Nhi biến đổi nhanh chóng, trở nên vô cùng hoảng loạn. Nàng không thèm để ý đến trọng thương do lửa công tâm mang tới mà kéo lê bước chân nặng nề rời đi.
Bây giờ, nàng chỉ muốn thoát khỏi nơi này, chỉ muốn thoát khỏi ảnh mắt của tên nhân loại này, chỉ muốn trở lại Huyền Vũ Tông thật nhanh, bẩm báo chuyện ở đây cho Ninh Huyền Vũ.
“Trông ta dọa người như vậy sao?”
Nhìn bước chân hoảng hốt kia của Yêu Linh Nhi, Dịch Phong sờ gương mặt mình một cái, tràn đầy khó hiểu.
Mà sau khi rời khỏi võ quán của Dịch Phong, Yêu Linh Nhi thúc ngựa không ngừng để chạy về Huyền Vũ Tông. Lúc trở lại Huyền Vũ Tông, cho dù là tu vi nàng cao, bây giờ cũng sắp mệt lả.
Chúng đệ tử của Huyền Vũ Tông nhìn thấy bộ dáng lo lắng chật vật của Yêu Linh Nhi thì kinh ngạc đến cực điểm.
Bình thường đối với bọn hắn mà nói, Yêu Linh Nhi là đệ tử thân truyền của Ninh Huyền Vũ, là sự tồn tại cao cao tại thượng, xinh đẹp và thông minh. Bọn họ chưa bao giờ thấy dáng vẻ kinh hoảng thất thố của nàng như lần này?
Tin tức Yêu Linh Nhi trở về nhanh chóng truyền vào trong tai các đại lão, cho nên khi Yêu Linh Nhi chạy vào đại điện, tất cả các cấp cao bao gồm Ninh Huyền Vũ đều đang ngồi đợi.
“Chuyện gì xảy ra?”
Ninh Huyền Vũ nhíu chặt lông mày, ánh mắt ép sát Yêu Linh Nhi, nhìn thấy dáng vẻ này của Yêu Linh Nhi, trong lòng của lão ta cũng xuất hiện một dự cảm không tốt.
“Sư tôn.”
“Vô Trần sư huynh và Vô Phong sư huynh, bọn hắn...”
Đôi mắt Yêu Linh Nhi phiếm hồng, thân thể yêu mị run run, đến bây giờ mà sự sợ hãi bên trong ánh mắt nàng vẫn chưa tán đi.
“Bọn hắn thế nào?”
Con ngươi của Ninh Huyền Vũ co rụt lại, trầm giọng hỏi.
“Hai vị sư huynh đã bị người kia của võ quán hại chết rồi.” Giọng nói của Yêu Linh Nhi run rẩy, vô cùng căm phẩn
“Cái gì?”
Nghe vậy, sắc mặt đám người Huyền Vũ Tông và Ninh Huyền Vũ đều thay đổi.
“Vậy rốt cuộc là bọn hắn chết như thế nào?” Ninh Huyền Vũ cố nén tức giận, giọng nói khàn khàn, hỏi tiếp từng chữ từng câu: “Ta muốn ngươi nói cho ta tất cả chi tiết mà ngươi biết!”
“Ta không biết.” Yêu Linh Nhi đau buồn lắc đầu nói: “Nhưng ta chỉ biết đến hài cốt của Vô Trần sư huynh cũng không còn, còn Vô Phong sư huynh do tu luyện thần công của tông môn nên còn thừa lại một khối xương cốt.”
Yêu Linh Nhi vừa dứt lời.
Toàn bộ đại điện lâm vào yên tĩnh. Có thể nói trong toàn bộ Huyền Vũ Tông, ngoại trừ Yêu Linh Nhi ra thì hai người Tịnh Vô Trần và Tịnh Vô Phong chính là tương lai hy vọng của Huyền Vũ Tông.
Nhưng bây giờ hai người gom lại chỉ còn một khối xương cốt.
Tin tức này mang lại đả kích vô cùng lớn đối với Huyền Vũ Tông.
“Ghê tởm hơn là Vô Phong sư huynh chết còn không yên, bị người ta nhục nhã, cái xương lưu lại duy nhất kia còn bị người đó lấy để làm khẩu phần lương thực cho sủng vật của hắn.” Yêu Linh Nhi cắn chặt môi đỏ, âm thanh tràn ngập cừu hận. Nhớ tới dáng vẻ con chó kia ngậm xương, nàng liền cảm thấy không thở được.
Đây chính là sư huynh đã làm bạn với nàng từ nhỏ đến lớn!
“Phanh!”
Tin tức này vừa truyền ra, Ninh Huyền Vũ cũng không còn cách nào bảo trì trấn định. Lão ta đập một chưởng, trong nháy mắt bàn đá bên cạnh đã nát bấy.
Ý giận ngút trời khuếch tán ở trên người lão ta.