Huyền Vũ Tông.
Yêu Linh Nhi nhắm mắt tu luyện thế nhưng trong lòng lúc nào cũng không yên, nàng luôn cảm giác có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Nghĩ đến đây, nàng đi tới trước mặt Ninh Huyền Vũ, cung kính nói: “Sư tôn, ta cảm thấy hành động của chúng ta lần này có chút sơ xuất.”
Ninh Huyền Vũ đang nhắm mắt tu luyện bèn mở mắt ra, nhìn về phía Yêu Linh Nhi.
“Có lời gì cứ nói!”
“Dạ, sư tôn.”
Yêu Linh Nhi cau mày, nói: “Suy đoán lúc trước của chúng ta là cao nhân ở Thành Bình Giang là Thanh Sơn Môn thả thuật che mắt cho nên trực tiếp phái Vô Trần sư huynh và Vô Phong sư huynh đi điều tra.”
“Nhưng mà từ trước đến nay hai người Vô Trần sư huynh đều thẳng thắn, lấy tính cách của bọn hắn rất thì có thể sẽ trực tiếp giết đến tận cửa.”
“Nếu như cao nhân kia đúng là thuật che mắt, vậy thì không có gì đáng lo, nhưng nếu như…”
Nói đến đây, ánh mắt Yêu Linh Nhi nhìn về phía Ninh Huyền Vũ.
Quả nhiên.
Đôi mắt của Ninh Huyền Vũ đột nhiên nhướng lên một cái.
Cũng lập tức hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Nếu như tên Vu Vũ Kiệt kia nói là sự thật, đó cũng không phải là thuật che mắt của Thanh Sơn Môn, vậy Vô Trần và Vô Phong giết đến tận cửa...
Thử nghĩ mà xem, người có thể chế tạo ra loại thần binh kia, há có thể là người bình thường gì. Chỉ dựa vào hai người Vô Trần và Vô Phong thì sao có thể là đối thủ được chứ.
“Cho nên sư tôn, ta thấy vẫn nên để đồ nhi tự mình xuống núi tìm hiểu một chút!” Yêu Linh Nhi nói khẽ.
“Đi đi!”
Ninh Huyền Vũ phất phất tay, chờ sau khi Yêu Linh Nhi đi, lão ta vốn định tiếp tục nhập định tu luyện nhưng nhớ tới lời nói của Yêu Linh Nhi, lão ta cũng chột dạ khó yên.
Vượt qua bóng đêm, vào lúc tờ mờ sáng, Yêu Linh Nhi đã chạy tới Thành Bình Giang.
Tác phong làm việc của nàng không giống hai người Tịnh Vô Trần. Nàng đi thẳng tới tửu lâu, tùy tiện bắt lấy một người muốn hỏi thăm tin tức.
Gần đây ở Thành Bình Giang, ngoại trừ còn sót lại mấy nhà võ quán nhỏ ra thì những võ quán khác đều bị tàn sát trở nên trống không.
Yêu Linh Nhi chỉ cần hơi suy nghĩ thì đã biết rõ vấn đề xuất hiện ở trên mấy võ quán nhỏ này. Chỉ là mấy võ quán nhỏ mà thôi, dựa vào bản lãnh của nàng thì nhất định là dễ như trở bàn tay.
Mà Dịch Phong cũng mang theo Chung Thanh ở bên ngoài ròng rã tiêu sái một đêm. Hôm sau lúc mặt trời lên cao, hai người mới thảnh thơi tự tại trở lại võ quán.
“Vượng Tài, Vượng Tài, ta đồ ăn ngon mang về cho ngươi nè.”
Dịch Phong lấy ra một cái bọc, ném cho Ngao Khánh. Ngao Khánh gào khóc chạy tới nhưng lại không muốn ăn cái gì cả mà suy nghĩ dùng cách gì để bẩm báo chuyện ngày hôm qua cho Dịch Phong.
Nhìn thấy dường như Ngao Khánh không có hứng thú gì đối với đồ ăn, mới đầu Dịch Phong có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn cũng đã nhanh chóng phát hiện ra đáp án.
Ở cửa ra vào có một chiếc xương trắng như tuyết!
Nhất định là con chó này trộm được ở đâu đó, nhìn thịt trên xương cũng đã bị gặm sạch sẽ là biết ngay.
Trừ cái đó ra, Dịch Phong còn phát hiện một miếng vải rách trên mặt đất tiền đường, đoán chừng cũng là con chó kia tha về từ đâu đó.
Ai!
Dịch Phong cũng không trách cứ, kiếp trước nuôi Husky hắn biết rõ, chuyện này không đáng là gì, không phá hủy nhà hắn tan tành thì coi như Vượng Tài đã rất nghe lời rồi.
“Phải rồi, tha chiếc xương này đi!”
Dịch Phong phất phất tay với Ngao Khánh, phân phó.
Thần sắc Ngao Khánh ngưng lại.
Nhìn bộ dáng này của Dịch Phong, dường như rất chê bai cái cục xương này.
Không phải chứ…
Nói thế nào cũng là bị đánh đến tận cửa, tốt xấu gì cũng nên có chút phản ứng chứ?
Chẳng lẽ, hắn đã sớm biết chuyện ngày hôm qua?
Vừa nghĩ tới đó, con ngươi Ngao Khánh nhìn Dịch Phong một cái tràn ngập thâm ý, hắn phát hiện càng tiếp xúc với người này thì càng nhìn không thấu!
Đồng thời hắn cũng nghĩ tới mình có thể nhìn thấy một màn hôm qua có phải là do tiền bối cố ý an bài hay không?
Hắn cũng không quên Dịch Phong vừa ra đến trước cửa, đã cố ý dặn dò hắn.
Ngao Khánh tỉ mỉ suy nghĩ lại mà sợ, nếu quả như thật là như thế này thì rõ ràng là tiền bối đã đánh tiếng với hắn.
Nếu như không nghe lời thì rất có thể cũng là kết cục này.
Nghĩ đến đó, hắn vội vàng dùng miệng ngậm cục xương lên, chuẩn bị đi vứt bỏ.
Thấy con chó này nghe lời như thế, Dịch Phong gật đầu, tiện tay nhặt miếng vải rách trên mặt đất kia lên, gọi Chung Thanh: “Đồ nhi, trong nhà đã lâu chưa có quét dọn vệ sinh, vừa vặn có miếng vải rách ở đây, cầm nó đi lau nhà từ trong ra ngoài đi, cả cây cột lẫn bảng hiệu cũng không được bỏ sót.”
“Dạ, sư tôn.”
Chung Thanh cung kính làm theo.
Cũng vào lúc này, một thân ảnh diêm dúa lòe loẹt đi tới trước cửa võ quán, toàn bộ một màn kia đều rơi vào trong mắt.