“Gâu gâu gâu!”
Ngao Khánh nằm ở trước cửa, phàm là có người xa lạ đến gần cửa nó đều sẽ đứng dậy, nhe răng sủa tới tấp.
Bây giờ nó đã hoàn toàn nhập vai vào nhân vật này.
Thậm chí có lúc còn quên chuyện mình là Phệ Thiên Yêu Lang, có thể nói là vô cùng tận trung với cương vị.
Bây giờ nó đi theo Dịch Phong đã được một thời gian khá lâu, mười tám bức họa trên tường ở ngoài sảnh kia cũng sẽ không bao giờ sinh ra địch ý đối với nó nữa.
Vì thế, nó còn có chút đắc ý nhỏ.
Chuyện này nhất định là do vị tiền bối kia tán đồng với nó rồi!
Đúng lúc này, một đạo cuồng phong đánh tới. Ngao Khánh ngẩng đầu lên thì phát hiện trước cửa của võ quán xuất hiện một thanh niên mặc áo choàng.
Con ngươi Ngao Khánh co rụt lại, nó ngồi dậy.
Bởi vì nó cảm nhận được địch ý cùng áp lực rõ ràng ở trên người kẻ ấy.
Ánh mắt lợi hại của Tịnh Vô Phong quan sát bốn phía, bàn tay khẽ động, một cỗ nguyên khí khuếch tán ra, lập tức làm cho hắn ta nhíu mày lại
“Vì sao ta cảm nhận được khí tức của Vô Trần sư đệ, lại không thấy người ở đây? Hơn nữa cái võ quán này không có bị tàn sát...”
“Xem ra rất có thể sư đệ đang ở đây!”
Ánh mắt của hắn ta hơi hơi co rút lại, con ngươi phong tỏa cái võ quán trước mắt.
“Tránh ra tránh ra, chớ cản đường.”
Đúng lúc này, một người đẩy xe ba gác sạp nhỏ đi ngang qua, nhìn thấy Tịnh Vô Phong ngăn ở giữa đường, vội vàng hô một câu.
Trong mắt Tịnh Vô Phong lóe lên một vòng lệ khí, áo choàng sau lưng vung lên, người đẩy xe kia kêu thảm một tiếng, cả người biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại một chiếc xe ba gác lẻ loi lăn trên mặt đất.
“Hít!”
Ngao Khánh giật mình hít một hơi lạnh, trong lòng biết không phải đối thủ của người này, vội vàng trốn vào trong góc tối.
“Phàm nhân mắt mù.”
Tịnh Vô Phong khinh thường nói thầm một tiếng, sau đó đi về phía võ quán. Hắn ta cũng không phát hiện bàn chân mình đã giẫm lên Chấn thiên thạch, một bước đạp vào.
“Hả?”
“Có dị thường?”
Hắn ta vừa tiến vào đã cảm giác bên trong tiền đường lộ ra một tia quỷ dị, nhưng hắn ta cũng không thay đổi sắc mặt mà dùng áo choàng ngăn ở trước người.
“Hừ, thuật che mắt nho nhỏ mà thôi, có gì đáng ngại đâu.”
Nhưng hắn tă vừa nói xong thì sắc mặt liền biển đổi, mười tám bức hoạ binh khí kia đột nhiên tản ra kim quang, khí tức hủy thiên diệt địa bao trùm về phía hắn ta.
“Cái gì?”
Cảm nhận được khí tức hủy diệt, hắn ta lập tức huy động áo choàng hóa thành một vệt sáng phóng về phía cửa.
Nhưng cho dù tốc độ của hắn rất nhanh đến mức có thể trốn được ra ngoài cửa nhưng vẫn không thể trốn qua một kiếp như cũ, trong chớp mắt đã bị đánh cho tan thành mây khói, toàn thân trên dưới ngoại trừ cái áo choàng còn đang tung bay trên không kia thì chỉ còn lại một chiếc xương cốt rơi trên mặt đất.
Cái xương này cũng là vì Tịnh Vô Phong tu luyện một loại công pháp quỷ dị nào đó sau đấy biến dị mới lưu lại, nếu không thì ngay cả cặn bã cũng không lưu lại.
“Phù phù phù.”
Ngao Khánh xem cảnh ấy từ đầu đến cuối, tròng mắt muốn rơi luôn xuống đất, suýt chút nữa trái tim cũng nhảy ra ngoài.
Quả nhiên là kinh khủng như vậy!
Mà ở Thương Hội Bảo Phong, Dịch Phong còn đang uống rượu cùng đám người Doãn Hùng.
Dịch Phong rất vui vẻ.
Không thể ngờ được hôm nay Thương Hội Bảo Phong lại cho hắn thêm mười vạn kim tệ.
Mà sau khi hai người Lạc Lan Tuyết xử lý xong chuyện của Bành Anh và Vu Vũ Kiệt thì cũng chạy đến hầu hạ bên trái bên phải Dịch Phong. Bọn họ thấy Dịch Phong không để chuyện của Vu Vũ Kiệt vào trong lòng thì cảm khái quả nhiên lòng dạ tiền bối bao la, trong lòng cũng lập tức thở phào một hơi.
Cuối cùng, đợi sau khi cơm nước no nê, Dịch Phong mới mang theo tiểu đồ đệ Chung Thanh của mình về nhà.
Về nhà cũng không để bọn hắn tiễn đưa mà mang theo Chung Thanh đi dạo phố xá sầm uất. Dù sao cũng có tiền, không tiêu xài thì phí!
“Chất nữ, chuyện hôm nay thật sự không có vấn đề gì chứ?” Một bên khác, sau khi Dịch Phong đi thì Doãn Hùng lo lắng hỏi Lạc Lan Tuyết.
“Từ trước đến nay lòng dạ của vị tiền bối này rất rộng rãi, yên tâm đi, cho dù có chuyện thì Thanh Sơn Môn chúng ta cũng sẽ giải quyết.” Lạc Lan Tuyết nhẹ giọng an ủi.
Lúc này Doãn Hùng mới gật đầu một cái, chợt nhớ tới cái gì bèn hỏi: “Đúng rồi chất nữ, gần đây sách của Dịch tiên sinh rất nổi tiếng, có không ít người âm thầm nghe ngóng tin tức của tiên sinh đấy, ngươi xem?”
Con ngươi của Lạc Lan Tuyết hơi hơi co rút.
Suy nghĩ phút chốc đã nói: “Tiên sinh ra sách chỉ là để trải nghiệm cuộc sống chứ không phải là muốn danh lợi gì đó, hơn nữa hắn thích thanh tịnh cho nên tuyệt đối không nên tiết lộ tin tức của tiên sinh ra ngoài. Ngộ nhỡ tiên sinh bị quấy rầy thì tội của chúng ta không thể tha thứ đâu!”
Doãn Hùng hít vào một ngụm khí lạnh.
Có chút nghĩ mà sợ.
Quả thật là có không ít người nghe ngóng tin tức của Dịch Phong, mặc dù bộ phận lớn là mộ danh sùng bái. Hắn ta vốn cảm thấy không có gì, nhưng bây giờ nghe Lạc Lan Tuyết nói như thế thì lại thấy thật đúng.
Cũng may chưa tiết lộ tin tức của tiên sinh ra ngoài.