Bên kia, mấy người Doãn Hùng đến thở mạnh cũng không dám, ai có thể biết trước được, thế mà xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như thế này.
Nhưng mà.
Bành Anh bên này nhìn thấy một màn đó lại đột nhiên cả kinh.
“Vì sao lại như vậy?”
Trong nội tâm nàng sinh ra một vạn nghi hoặc.
Ở Thanh Sơn Môn, không ai không biết thân phận của Lạc Lan Tuyết và Doãn Lạc Ly, loại tiểu nhân vật như nàng ở trước mặt hai người kia chẳng qua chỉ là trong suốt.
Mà các nàng lại cung kính tên phàm nhân Dịch Phong này như vậy?
Thậm chí giống như, các nàng ra tay đánh Vu Vũ Kiệt cũng là bởi vì tên nam nhân bị nàng vứt bỏ kia?
Rốt cuộc là vì sao.
Trong lòng Bành Anh rối như tơ vò, cảm giác trước mắt xuất hiện một đám sương mù khiến cho nàng ta nhìn không thấu, đoán không ra...
“Mong rằng tiên sinh ngàn lần vạn lần đừng để việc này ở trong lòng, ta sẽ về tông môn bẩm báo chuyện của người này, nhất định sẽ cho tiên sinh một công đạo.” Tinh thần của Lạc Lan Tuyết thấp thỏm cúi đầu nói.
“Không dám, không dám.”
Dịch Phong phất tay cười nói, mặc dù hắn rất tức giận đối với Vu Vũ Kiệt nhưng nhìn thảm trạng của hắn ta thì trong lúc nhất thời hắn cũng hả giận.
Đồng thời trong lòng cũng vô cùng tán thưởng Thanh Sơn Môn.
Nề nếp của tông môn này thật đúng là rất tốt. Trước đó hắn đã nghe nói Thanh Sơn Môn có lệnh cấm không thể tùy tiện ra tay với phàm nhân, lúc đó còn không tin lắm nhưng bây giờ xem ra thật đúng là như thế.
Một đám người khúm núm thận trọng mời Dịch Phong vào trong thương hội.
Nhưng mà chuyện tiếp đón Dịch Phong thì giao cho Doãn Hùng là được, Lạc Lan Tuyết và Doãn Lạc Ly còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Hai nàng mang sắc mặt lạnh như băng đi ra, nhìn Vu Vũ Kiệt nằm trên mặt đất như chó chết, trong mắt lại lập loè sát khí.
“Sư tỷ, làm sao bây giờ?” Doãn Lạc Ly hỏi.
“Dù sao hắn cũng là đệ tử của Tam trưởng lão, chúng ta không thể tự tiện động thủ. Sau khi trở về sơn môn thì bẩm báo với sư tôn để người ra quyết định.” Sắc mặt Lạc Lan Tuyết lạnh như băng, nói.
Doãn Lạc Ly gật đầu, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Bành Anh.
“Vậy nàng ta thì làm sao bây giờ?”
Thần sắc của Lạc Lan Tuyết trầm xuống, ánh mắt ép sát Bành Anh rồi đi về phía nàng.
Khí thế của Lạc Lan Tuyết thì sao một Bành Anh nho nhỏ có thể tiếp nhận được? Nàng ta chỉ cảm thấy ngực như bị đè một tảng đá lớn, sắc mặt trắng bệch mà lui lại.
“Tên.”
Âm thanh của Lạc Lan Tuyết lạnh như băng.
“Bẩm... Bẩm báo Lạc Lan đại nhân, đệ tử tên Bành Anh.” Giờ phút này, đầu lưỡi của Bành Anh cũng cứng cả lại, nàng ta đã được chứng kiến khí thế của Lạc Lan Tuyết nên vội vàng hành lễ.
“Ở trước mặt ta, vì sao một tên đệ tử nho nhỏ như ngươi lại không quỳ?”
Lạc Lan Tuyết lườm Bành Anh một cái, lạnh như băng nói.
Bành Anh run rẩy một cái, không dám chất vấn mà trực tiếp quỳ xuống, cúi đầu mồ hôi lạnh chảy ròng, trong lòng càng bất an tới cực điểm.
“Báo lên những thông tin khác đi.”
Lạc Lan Tuyết ngẩng cao gương mặt xinh đẹp, tiếp tục nói với giọng điệu lạnh như băng.
“Đệ tử Bành Anh ngoại môn Huyền đường, thuộc ngoại môn do Phương trưởng lão quản lý, vừa gia nhập vào Thanh Sơn Môn một tháng.” Bành Anh nói, không dám giấu giếm chút nào.
Nghe vậy, con ngươi băng lãnh của Lạc Lan Tuyết khẽ nhúc nhích: “Bàn tay.”
“A?”
Bành Anh sợ hết hồn.
Lạc Lan Tuyết cũng không quan tâm nàng ta mà trực tiếp bắt lấy cánh tay của nàng ta, rót một cỗ năng lượng vào, sau đó sắc mặt lạnh như băng hiện lên.
“Tư chất vốn dĩ không đủ để gia nhập vào Thanh Sơn Môn, rốt cuộc là ai to gan như vậy, dám để cho ngươi tự tiện gia nhập vào Thanh Sơn Môn?” Lạc Lan Tuyết chất vấn với âm thanh lạnh như băng.
Thân thể của Bành Anh run lên, bị dọa cho hoang mang lo sợ.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi đã bị trục xuất khỏi Thanh Sơn Môn.”
Sắc mặt của Lạc Lan Tuyết không lạnh lùng, lời của nàng như là thẩm phán, không cho phép nghi ngờ! Giống như sấm sét trực tiếp rót vào đầu óc của Bành Anh.
Khuôn mặt Bành Anh đột nhiên trắng bệch, không còn chút huyết sắc nào.
Trong lòng tràn ngập sự không cam lòng.
Nàng ta vì gia nhập vào Thanh Sơn Môn mà đã bỏ ra vô số, bây giờ dùng một câu nói đã bị trục xuất, sao có thể cam tâm được, không khỏi điên cuồng mà gào lên: “Vì sao? Chẳng lẽ cũng bởi vì tên phàm nhân tên Dịch Phong kia?”
“Bốp!”
Nghe được Bành Anh gọi tiên sinh một cách không lễ phép như thế, bàn tay của Lạc Lan Tuyết khẽ động, một đạo kình khí hùng hậu trực tiếp tát lên gương mặt của Bành Anh.
“Ta cảnh cáo ngươi, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi. Nếu như không có đủ tư cách để biết thì tốt nhất nên có lòng kính sợ.”
Lạc Lan Tuyết lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, bàn tay ngọc vung lên, lệnh bài treo ở bên hông Bành Anh trực tiếp hóa thành mảnh vụn. Từ khoảnh khắc đó, nàng ta đã không phải là đệ tử của Thanh Sơn Môn nữa.
“Không đủ tư cách... ?”
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Lạc Lan Tuyết, Bành Anh ngồi bệt trên mặt đất ôm khuôn mặt sưng vù, thân thể run rẩy, mặt mũi tràn đầy không cam lòng, trong miệng nỉ non, “Không không, ta nhất định phải hiểu rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào…”