Dịch Phong sờ lên đầu của hắn, nói: “Bệnh của ngươi vừa mới đỡ, những chuyện này thì cứ chờ sau này khỏi bệnh rồi lại nói. Đi, đi vào uống thuốc trước đi.”
Sau đó, sư đồ hai người đi vào trong triều viện, nhìn Chung Thanh uống xong thuốc, lúc này Dịch Phong mới yên lòng nằm trên ghế nướng mặt trời nhỏ.
Gần đây tâm trạng của hắn không tệ.
Chung Thanh khỏi bệnh rồi.
Hắn cũng có tiền.
Chỉ là hơi nhàm chán, bản thân giống như bị biến thành cá ướp muối!
“Cẩu tử, lại đây.”
Dịch Phong vẫy tay về phía Ngao Khánh, con chó ngoắt cái đuôi chạy tới rồi ngoan ngoãn nằm phía dưới chân Dịch Phong, tùy ý để Dịch Phong xoa tới xoa lui.
Đường phố
Một cơn gió mát thổi qua, lá cây bị thổi lộn xộn.
Một bóng người rơi xuống trước võ quán, hắn ta nâng bàn tay gầy như que củi nhìn bản đồ một chút, híp mắt nói: “Mấy võ quán cuối cùng càng ngày càng nhỏ, thật đúng là khiến người ta thất vọng!”
Nói xong hắn liếm đầu lưỡi đi tới trước võ quán.
...
...
“Cái võ quán rách nát này, ngay cả tên cũng không có, đoán chừng lại là rác rưởi mà thôi.”
Vừa đi, Tịnh Vô Trần vừa quan sát võ quán.
Bỗng nhiên, bước chân hắn ta dừng lại.
Ánh mắt dừng lại trước một chữ duy nhất trên bảng hiệu.
“Võ?”
Hắn ta nhíu mày, luôn cảm giác cái biển hiệu này cất giấu thứ gì đó nhưng quan sát nửa ngày, hắn ta cũng không có phát hiện ra điều gì.
Hắn ta không khỏi khinh thường nở nụ cười.
Tiện tay vung lên, một đạo kình khí bắn ra, bay về phía chữ “võ” trên bảng hiệu kia.
Bàn tay vừa bỏ xuống, hắn ta không thèm nhìn thêm một cái nào mà trực tiếp bước vào bên trong võ quán, bởi vì dưới thủ đoạn của hắn ta thì tấm bảng hiệu cũ nát này sẽ không có kết cục khác ngoại trừ việc nát bấy.
Chỉ là hắn ta cũng không biết, một đạo khí kình kia của hắn chẳng những không ra nửa phần tổn thương cho bảng hiệu này mà ngay cả một vết tích cũng không có.
Sau khi đi vào tiền đường, Tịnh Vô Trần trực tiếp bổ ra một chưởng, muốn hủy tiền đường rồi mới tính tiếp.
Nhưng sau khi một chưởng ẩn chứa nguyên khí mãnh liệt của hắn ta bắn ra thì lại không có động tĩnh gì khác thường. Ngược lại, mười tám bức họa treo hai bên vách tường đột nhiên bắn ra ánh sáng chói mắt.
Sau đó không dừng lại chút nào, đao, thương, kiếm, kích... Mười tám loại binh khí đột nhiên ngưng hình trên đỉnh đầu hắn ta rồi mang theo khí tức hủy diệt bao trùm về phía hắn ta.
Khuôn mặt Tịnh Vô Trần vốn đã trắng bệch lại càng bất ngờ. Dưới uy thế kia, sắc mặt hắn ta lập tức trắng như tờ giấy.
Hắn hiểu được mình đã đụng phải nguy cơ kinh thiên động địa.
Trong lòng đã không còn lỗ mãng như trước, cũng không dám sơ suất chút nào. Trong nháy mắt hắn ta đã lấy ra Chấn thiên thạch mà Huyền Vũ Lão Tổ đưa cho hắn.
Chấn thiên thạch vừa lấy ra thì lập tức tản ra hào quang chói mắt.
Nhưng chỉ một cái chớp mắt, dưới uy thế của mười tám loại vũ khí, nó đã trở nên ảm đạm, biến thành không còn chút hào quang nào.
“Cái gì?”
Trong lòng Tịnh Vô Trần kinh hãi, hắn ta đã không còn thủ đoạn chống đỡ nào nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn mười tám loại binh khí phủ xuống đỉnh đầu, càng ngày càng gần.
Trong chớp mắt, mười tám loại binh khí ngưng hình đan xen nhau lướt qua người hắn ta. Ngay cả tiếng kêu thảm thiết Tịnh Vô Trần cũng không thể phát ra thì đã trực tiếp tan thành mây khói, chỉ còn lại viên Chấn thiên thạch kia “lạch cạch” một tiếng rồi rơi xuống sàn nhà.
“Tiếng quái gì vậy?”
Dịch Phong đang thiu thiu sắp ngủ say thì bị thanh âm này đánh thức, hắn giật mình ngồi dậy.
Sau đó dẫn theo Chung Thanh đi về phía tiền đường thì phát hiện bên trong ngoại trừ một cái tảng đá lớn hơn không ít so với cục gạch ra thì cũng rỗng tuếch chẳng có gì.
“Xoát.”
“Cái thằng nhóc không có ý thức tinh trùng lên não nào dám ném đá vào nhà lão tử!”
Dịch Phong chửi ầm lên, đến gần xem xét thì phát hiện nền nhà đã bị đập sập một miếng, lập tức đau lòng không thôi. Hắn đuổi theo ra ngoài cửa, cũng không phát hiện ra bóng người nào.
“Cẩu vật óc bã đậu, ta nguyền rủa ngươi sinh con trai không có lỗ đít.”
Tìm không thấy chính chủ, Dịch Phong cũng chỉ có thể chửi bậy một chút, sau khi chửi bậy xong thì dặn dò Chung Thanh: “Đồ nhi, giúp ta ném cái tảng đá vụn này ra ngoài.”
“Dạ sư phụ.”
Chung Thanh chật vật ôm lấy tảng đá đi ra phía ngoài, vừa đi hai bước, dường như nhớ ra gì đó, nói: “Sư phụ, ta thấy kích thước của tảng đá này rất thích hợp, hay là ta dùng nó để lấp bậc thang nha?”
Nghe Chung Thanh nói như vậy, ánh mắt Dịch Phong sáng lên.
Còn phải nói à, thật đúng là thích hợp.
Nghĩ đến đây, Dịch Phong liền gật gật đầu, dặn dò nói: “Vậy được rồi, mang ra ngoài cửa ra vào để đi, tên không có ý thức tinh trùng lên não này cũng coi như là vô tình cắm liễu liễu xanh um.”
Nhưng mà chuyện này đối với Dịch Phong thì cũng là một chuyện kì lạ.
Hắn luôn luôn đối xử khiêm tốn với mọi người, cũng không kết thù oán với ai. Tại sao lại có người dùng khối tảng đá lớn như vậy ném vào võ quán của hắn chứ.
Không nghĩ ra, không nghĩ ra.
Bởi vì Chung Thanh đã hoàn toàn khỏi bệnh, cho nên mấy ngày kế tiếp Dịch Phong đều dạy Chung Thanh quyền pháp mới, cũng không hay đi ra ngoài.