Huyền Vũ Tông.
Yêu Linh Nhi đi tới đại điện, cung kính đứng trước mặt Ninh Huyền Vũ.
“Sư tôn, Vô Trần sư huynh đi nhiều ngày như vậy, tại sao lại không có chút động tĩnh gì, có điểm gì đó là lạ!” Yêu Linh Nhi không nhịn được nói.
Ninh Huyền Vũ nghe vậy, lông mày cũng hơi nhíu lên.
Theo lý thuyết thì đã đi nhiều ngày như vậy, bất kể như thế nào thì Tịnh Vô Trần cũng phải gửi tin tức rồi, thế nhưng tin tức gì cũng không có, đúng là có chút khác thường.
“Vô Phong, ngươi xuống núi xem thử, tìm được Vô Trần thì tụ hợp lại với nhau rồi trở về bẩm báo với ta.”
Ánh mắt Huyền Vũ Lão Tổ nhìn về phía nam tử mặc áo choàng đứng ở bên cạnh, trầm giọng phân phó.
“Dạ, sư tôn.”
Tịnh Vô Phong cung kính gật đầu, sau lưng áo khoác gió vung lên, lập tức biến mất ở đại điện...
Tịnh Vô Phong đi thẳng một đường tới Thành Bình Giang.
Sau đó cũng ra tay với các võ quán, nhưng mà các võ quán mà hắn đi qua đều đã sớm bị tàn sát không còn một mống.
“Là thủ đoạn của Vô Trần sư đệ.”
“Chỉ cần điều tra từng võ quán một, thì có thể phát hiện ra dấu vết của Vô Trần sư đệ.”
Con ngươi của Tịnh Vô Phong hơi hơi co rút, áo choàng sau lưng khẽ động, cả người hóa thành một ngọn gió biến mất ngay tại chỗ.
Tốc độ của hắn chỉ có hơn chứ không hề kém Tịnh Vô Trần, thậm chí nếu cấp bậc bằng nhau, thì trong phương diện tốc độ hắn không có địch thủ. Cho dù có người nhận ra được hành tung của hắn thì cũng không ai nhìn thấy người thật, chỉ có thể nhìn thấy một góc áo choàng bay nhanh mà qua.
Áo choàng nhanh chóng.
Đó cũng là một trong những chí bảo trong tay Ninh Huyền Vũ, có thể tăng thêm tốc độ hành động và tốc độ công kích cho người mặc, nhìn như vô hại nhưng lại ẩn chứa sát cơ ngầm.
Dựa vào cái áo choàng nhanh chóng này, mặc dù Tịnh Vô Trần là hậu bối nhưng cũng có một chỗ cắm dùi ở địa vực toàn bộ Bành Sa này.
“Sư phụ, người của Thương Hội Bảo Phong tới, mời ngài đi ăn cơm.”
Chung Thanh cung kính nói.
“Được, bảo với hắn là ta biết rồi, đứng chờ ở cửa đi. Ngươi cũng thay bộ quần áo đi cùng ta.” Dịch Phong cũng sửa soạn một chút, đổi lại một thân bạch bào rồi dẫn Chung Thanh đi ra ngoài cửa.
Ngoài cửa, quản gia của Thương Hội Bảo Phong đã sớm chuẩn bị một chiếc kiệu chờ Dịch Phong.
“Đãi ngộ thật tốt nha!”
Dịch Phong cũng không khách khí mà trực tiếp bước lên cỗ kiệu. Trước khi xuất phát còn vẫy tay với Ngao Khánh đang ở cửa: “Vượng Tài, ngoan ngoãn trông nhà cho ta, đặc biệt là nếu gặp phải tên tiểu nhân ném đá kia thì cắn chết tại chỗ cho ta.”
Sau khi dặn dò xong, một đoàn người lập tức chạy về phía Thương Hội Bảo Phong.
Người còn chưa tới, Thương Hội Bảo Phong bao gồm Doãn Hùng và một đám lãnh đạo đã cung kính chờ ở đây.
Đương nhiên trừ những người đó ra, Lạc Lan Tuyết và Doãn Lạc Ly cũng có mặt.
“Hội trưởng, ta cảm thấy nên chia ít phần trăm cho Dịch tiên sinh.”
“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy rất cần thiết, bây giờ đang là lúc thương hội bình xét cấp bậc, Dịch tiên sinh đối với thương hội chúng ta mà nói chính là giúp đỡ kịp thời, lợi nhuận thì chưa cần bàn tới, chỉ riêng ảnh hưởng và danh tiếng mang đến thì đã có thể thêm rất nhiều điểm cho thương hội chúng ta rồi!”
“Ừm!”
Trên ghế chủ vị, Doãn Hùng uống một hớp trà, nói: “Lần trước quản gia cũng trở lại bẩm báo với ta, nói dường như Dịch tiên sinh không quá hài lòng đối với 10 vạn kim tệ kia, cho nên ta cũng muốn tăng phần trăm lợi ích cho Dịch tiên sinh.”
“Được, vậy ta đề nghị.” Một người lãnh đạo khác nói: “Ngoại trừ chi phí ra, thương hội chúng ta chỉ chiếm một phần, phần còn lại chia toàn bộ cho Dịch tiên sinh.”
“Đúng đúng, ta đồng ý với ý kiến lần này, hành động này nhìn như là nhường lợi, nhưng thương hội chúng ta lại thu hoạch được danh tiếng. Dù sao bình xét cấp bậc cũng không phải chỉ hoàn toàn xét lợi nhuận, danh tiếng và ảnh hưởng càng quan trọng hơn.” Một ngưỡi lãnh đạo khác cũng đáp lời.
Khi hai người lên tiếng, những người khác cũng nhao nhao phụ hoạ, trên cơ bản giống nhau.
Ánh mắt Doãn Hùng nhìn về phía Doãn Lạc Ly và Lạc Lan Tuyết đứng ở bên kia.
Nhìn thì có vẻ hắn ta đang nắm giữ toàn cục, vừa ý đối với việc này nhưng thật ra hắn ta cũng không có quyền quyết định.
Hắn ta đã trao đổi vài câu với Doãn Lạc Ly và Lạc Lan Tuyết trước, biết được Dịch tiên sinh này vốn dĩ không phải là người bình thường. Rất có thể hắn là tuyệt thế cao thủ ẩn giấu thành phàm nhân.
Tâm tư của cao nhân này, một kẻ phàm nhân như hắn ta sao có thể phỏng đoán được nên chỉ có thể trưng cầu ý kiến của hai tỉ muội Doãn Lạc Ly và Lạc Lan Tuyết. Đây cũng là nguyên nhân mà hắn ta mời hai nàng tới.
Hai người gật đầu, không có ý kiến gì.
“Được, cứ quyết định như vậy đi.”
Thấy hai nàng cũng không có ý kiến gì, lúc này Doãn Hùng mới ra quyết định cuối cùng.
Mà ngoài cửa, Dịch Phong đã đến.
“Tiên sinh mời vào.” Quản gia cung kính nói.
“Khách khí rồi.”
Dịch Phong nhấc trường bào lên, bước ra khỏi cỗ kiệu, sau đó dẫn theo tiểu đồ đệ Chung Thanh đi vào Thương Hội Bảo Phong, quản gia chạy chậm ở phía trước để đi bẩm báo hội trưởng.
“Thương Hội Bảo Phong này, thật là lớn nha!”
Dịch Phong cảm khái nhìn bốn phía xung quanh. Chỉ một cái sảnh trước thôi mà đã có vô số nhân viên phục vụ, còn có khách hàng tới mua sắm vật phẩm nối liền không dứt.
Một bên, Chung Thanh cũng tò mò đánh giá bốn phía.