“Khụ khụ khụ.”
Vu Vũ Kiệt gấp gáp ho khan, mắt thấy Huyền Vũ Lão Tổ không kiên nhẫn được nữa, hắn ta vội vàng nói: “Ta cũng không biết ta nói có đúng hay không, nhưng mà tin tức mà ta biết được từ sư tôn thì con dao đó là lấy được từ chỗ một vị cao nhân ở Thành Bình Giang.”
“Cao nhân ở Thành Bình Giang?” Sắc mặt Huyền Vũ Lão Tổ giận dữ, một cước giẫm trên ngực Vu Vũ Kiệt, trầm giọng nói: “Thành Bình Giang nào có cái quái gì cao nhân?”
“Thật sự thật sự, ta không dám lừa ngươi. Hơn nữa sư tôn ta còn nói hắn mở một võ quán nhỏ tại Thành Bình Giang, chính xác một trăm phần trăm!” Vu Vũ Kiệt la lên.
“Võ quán nhỏ?”
Huyền Vũ Lão Tổ thấy Vu Vũ Kiệt không giống như đang nói dối, lúc này mới buông lỏng hắn ta ra. Sau khi trở lại ghế chủ vị, lão ta nhíu mày trầm tư một chút.
Một lát sau, lão ta trầm giọng nói: “Vô Trần, ngươi đi Thành Bình Giang tìm hiểu một chút.”
“Dạ, sư tôn.”
Một tên thanh niên dáng người gầy gò, trên mặt giống như mắc bệnh bước lên, sau đó thân thể lóe lên rồi xuống núi…
“Ngươi trở về Thanh Sơn Môn, có bất kỳ tin tức gì thì lập tức trở lại báo cáo cho ta.”
Huyền Vũ Lão Tổ vỗ một chưởng vào ngực của Vu Vũ Kiệt, Vu Vũ Kiệt bị đau đến mức há hốc miệng, một viên băng thiền bay vào trong miệng của hắ ta, sau đó bị người ném ra ngoài.
“Sư tôn, để cho Vô Trần sư huynh đi một mình, hình như không tốt lắm đâu?” Yêu Linh Nhi nhìn Huyền Vũ Lão Tổ đang chau mày ngồi trên chủ vị, lo lắng hỏi.
“Không sao.”
Huyền Vũ Lão Tổ khoát tay nói.
“Chẳng lẽ nguoiừ không sợ Vô Trần sư huynh xuất hiện nguy hiểm gì sao?” Yêu Linh Nhi nhíu mày hỏi tiếp.
“Sư muội, ngươi cứ yên tâm đi!” Lúc này, một nam tử khoác trường bào đi tới, nói: “Ta thấy cao nhân gì đó ở Thành Bình Giang chẳng qua chỉ là thủ thuật che mắt mà Thanh Sơn Môn tung ra thôi, để Vô Trần sư đệ đi giải quyết là chuyện không thể tốt hơn nữa.”
“Nhưng mà...”
Yêu Linh Nhi giống như còn có điều gì đó cần lo nghĩ, ánh mắt nhìn về phía Huyền Vũ Lão Tổ.
“Không cần phải lo lắng nhiều như vậy.” Huyền Vũ Lão Tổ nói: “Trong tay Vô Trần có Chấn thiên thạch của ta. Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thì viên Chấn thiên thạch kia cũng có thể bảo đảm hắn không sao, cho nên chúng ta chỉ cần yên lặng chờ đợi tin tức của Vô Trần truyền về tông môn là được.”
Nghe vậy, Yêu Linh Nhi thở dài một hơi.
Có Chấn thiên thạch bảo hộ, vậy thì quả thật nàng không cần lo lắng, đây chính là chí bảo quý hiếm trong tay Huyền Vũ Lão Tổ.
...
Không đến thời gian nửa ngày, Tịnh Vô Trần đã đi tới Thành Bình Giang.
Mặc dù Thành Bình Giang cách các tông môn tu tiên gần nhưng phàm nhân lại nhiều hơn, cho nên trong thành này cũng không ít võ quán lớn nhỏ.
Có điều, đối với Tịnh Vô Trần mà nói thì đó cũng không phải vấn đề. Cách hắn giải quyết vấn đề cũng đơn giản thô bạo, trực tiếp giết đến tận cửa.
Hắn ta đi ra từ võ quán thứ nhất, bệnh trạng trên mặt mang thêm một tia tà mị và lãnh huyết, mà tất cả mọi người trong võ quán kia đều bị tàn sát không còn một ai.
Hắn ta lại đi vào một võ quán khác.
Sau khi giết chết trên dưới mấy chục nhân khẩu trong võ quán, hắn ta dẫm nát chủ của võ quán dưới chân, lạnh lùng nói: “Nói, ngươi và Thanh Sơn Môn là quan hệ như thế nào?”
“Ta, ta ta ta, ta và Thanh Sơn Môn không có quan hệ gì cả. Đại nhân, van cầu ngươi tha...” Nhưng mà hắn ta còn chưa dứt lời thì một tia sắt lạnh đã lướt qua cổ của hắn.
“Thật là không có ý tứ!”
Gương mặt yêu dị lấp ló sự không kiên nhẫn, đầu lưỡi liếm cây chủy thủ dính đầy máu tươi. Hắn ta dùng một cước giẫm đầu của quán chủ rồi tiếp tục lao tới võ quán tiếp theo.
Cứ như vậy, Tịnh Vô Trần dựa theo bản đồ Thành Bình Giang, tàn sát từng võ quán một, nam nữ già trẻ, không một ai còn sống sót.
“Đồ nhi, ta mua cho ngươi chút đường, có thể ăn chung với thuốc.”
Mặt mày Dịch Phong hớn hở từ bên ngoài về, bao lớn bao nhỏ. Đối với người đệ tử này, Dịch Phong cũng vô cùng cẩn thận.
“Đa tạ sư phụ quan tâm.”
Mặt mũi Chung Thanh tràn đầy cảm kích, trong hốc mắt ẩn chứa hơi nước. Từ khi sinh ra đến nay, trừ cha mẹ của hắn ra thì chỉ có Dịch Phong là thật tâm đối tốt với hắn, mà hắn cũng âm thầm nhớ kỹ phần ân tình này trong lòng.
“Ôi.”
Nhưng mà mới vừa vào cửa, Dịch Phong đã bị bậc thang làm cho lảo đảo, suýt chút nữa thì đã té ngã trên đất.
“Sư phụ không sao chứ!”
Chung Thanh vội vàng chạy đến đỡ lấy Liễu Dịch Phong.
“Cmn, cái này thật phá thiết kế.” Dịch Phong trợn một mắt nhìn nấc thang kia, đây không phải là lần đầu tiên bậc thang này làm hắn trượt chân, thiết kế này nhất định là dùng để khiến người khác tức giận.
Giẫm một bước thì quá ngắn, giống như nữ tử đi bộ.
Bươc hai bước thì chân phải dang to ra, càng khó chịu.
“Sư phụ, chờ ta ngày mai sẽ làm cái bậc thang này cho tốt.” Chung Thanh vội vàng nói, đáy lòng suy nghĩ vì Dịch Phong, hắn cũng vô cùng nóng lòng làm việc vì Dịch Phong.
“Ngoan.”