Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 51: Huyền Vũ Tông hành động




Trong đại điện lộ ra quỷ dị, bốn phía u ám.

Phía dưới là hai hàng cao thủ có khí thế thâm hậu, mặt không thay đổi đang đứng.

Một lát sau, một nam tử trung niên mái tóc bạc trắng mang theo khí thế âm trầm đi tới. Hắn ta không nổi giận nhưng khí thế ngày càng tăng lên, ngay thời khắc lão ta đi ra ngoài thì cao thủ phía dưới đều cúi đầu xuống.

“Bái kiến tông chủ.”

“Bái kiến sư tôn.”

Mặt nam nhân tóc trắng không hề có biểu cảm mà chỉ chậm rãi ngồi xuống bảo tọa, hai con ngươi sáng quắc đánh giá đám người đứng phía dưới.

Mọi người đều không dám thở mạnh, thân thể cũng cúi thấp hơn.

Một lúc lâu sau, nam nhân tóc trắng phất phất tay, mọi người như giải được gánh nặng mà đứng dậy. Ai nấy cũng đều có thể nhìn ra, ở chỗ này, lão ta có quyền uy tuyệt đối.

Chỉ tiếc, bây giờ phía bên áo cánh tay phải của lão ta rỗng tuếch.

Lão ta chính là Huyền Vũ Tông Lão Tổ, người đã chiến đấu với Thanh Sơn Lão Tổ, Ninh Huyền Vũ. Mà tất cả đám người phía dưới cũng đều là người có quyền cao chức trọng trong Huyền Vũ Tông và đám đệ tử thân truyền của Ninh Huyền Vũ.

Từ khi Ninh Huyền Vũ thất bại đến nay, sĩ khí của Huyền Vũ Tông đã giảm xuống, bây giờ đám người nhìn thấy lão ta thì càng có lời cũng không dám nói.

Hoàn toàn tĩnh mịch.

“Tra thế nào?”

Cuối cùng, ánh mắt uy nghiêm của Ninh Huyền Vũ đảo qua, trong miệng truyền ra thanh âm khàn khàn.

Đám người nghe vậy thì đều giữ im lặng.

Thấy thế, Ninh Huyền Vũ giận dữ, quát lên: “Ta hỏi các ngươi điều tra thế nào? Ai có thể nói cho ta biết con dao làm thức ăn trong tay tên Lục Thanh Sơn kia rốt cuộc là lấy ở đâu ra?”

“Sư tôn, ta bắt được một tên đệ tử thân truyền của Thanh Sơn Môn, có lẽ sẽ có một chút manh mối ở chỗ hắn.” Lúc này, một nữ tử có vóc dáng nóng bỏng, ăn mặc hở hang, cầm song đao trong tay đi tới cung kính nói.

Nàng là Yêu Linh Nhi- đệ tử thân truyền của Ninh Huyền Vũ. Thiên phú dị bẩm và sức chiến đấu mạnh mẽ thì không nói, điều khiến cho người khác khó lòng phòng bị chính là dáng người cay mắt và khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Có vô số địch nhân đối chiến với nàng, đều từng bị mỹ mạo của nàng mê hoặc, chỉ cần phớt lờ trong phúc chốc thì thứ nghênh đón gã chính là cặp lưỡi đao tuyệt sát kia của Yêu Linh Nhi.

“Dẫn vào đây.”

Ninh Huyền Vũ phất tay.

“Dạ.”

Yêu Linh Nhi lướt qua đại điện như tia chớp. Lúc xuất hiện thì trong tay xách theo một tên thanh niên mặc áo bào trắng.

“Thả ta ra, thả ta ra.” Thanh niên áo bào trắng kiêu ngạo khó thuần phục mà quát lên: “Có biết ta là ai hay không mà cũng dám bắt ta. Ta là đệ tử thân truyền của Thanh Sơn Môn-Vu Vũ Kiệt, nếu như không thả ta ra thì các ngươi sẽ bị Thanh Sơn Môn đuổi tận giết tuyệt.”

“Bốp!”

Yêu Linh Nhi tát một cái vào mặt Vu Vũ Kiệt.

“Ngươi, ngươi lại dám đánh ta?”

Vu Vũ Kiệt lập tức giận dữ, hắn ta đã lớn như vậy, đây chính là lần đầu tiên bị người khác đánh, vô cùng nhục nhã.

Thế nhưng nghênh đón hắn ta lại là một chưởng của Yêu Linh Nhi, chưởng này khiến hắn ta bắn ngược lại đằng sau rồi lăn trên mặt đất.

Hắn ta càng thêm nhục nhã muốn đứng lên phản kích thì lại phát hiện trên đỉnh đầu xuất hiện một nam tử tóc trắng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về hắn ta.

“Ngươi là ai?” Vu Vũ Kiệt la.

“Ninh Huyền Vũ.”

“Cái gì?” Vu Vũ Kiệt khiếp sợ, hắn không hề ngờ được nam tử trước mắt lại là Huyền Vũ Lão Tổ, vậy hắn chẳng phải là hắn đã bị bắt vào Huyền Vũ Tông rồi sao?

“Ta hỏi ngươi, cây đao mà Lục Thanh Sơn cầm là lấy được từ đâu?” Huyền Vũ Lão Tổ nhìn xuống từ trên cao, giọng nói mang theo âm thanh khàn khàn hỏi.

“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?” Mặc dù biết rõ là Ninh Huyền Vũ nhưng Vu Vũ Kiệt vẫn không khách khí mà la.

Đôi mắt Ninh Huyền Vũ nhướng lên một cái, trầm giọng nói: “Ngươi không sợ ta?”

“Dựa vào cái gì mà ta phải sợ ngươi, chẳng qua chỉ là Lão Tổ bại tướng dưới tay tông môn ta mà thôi. Ta khuyên ngươi nhanh chóng thả ta ra, nếu không đợi đến lúc Lão Tổ của chúng ta cầm thần đao chạy tới đây thì ngươi sẽ phải chịu kết quả vạn kiếp bất phục.” Vu Vũ Kiệt uy hiếp.

“Rất tốt.”

Huyền Vũ Lão Tổ nhẹ nhàng nói một tiếng.

Tiếp theo, khí thế cuồn cuộn từ trên người lão ta bộc phát trong nháy mắt, Vu Vũ Kiệt đang ở trên mặt đất bỗng nhiên bị hút vào không trung.

“Ta hỏi ngươi một lần nữa, nói hay là không?” Giọng Huyền Vũ Lão Tổ khàn khàn.

“Không nói.” Vu Vũ Kiệt bất khuất đáp.

Huyền Vũ Lão Tổ hơi nheo mắt lại, bàn tay khẽ động bóp vào cổ của Vu Vũ Kiệt, lực đạo mạnh mẽ khiến cho Vu Vũ Kiệt lập tức nổi gân xanh, ngay tại lúc đó, một cỗ uy áp khổng lồ cũng đè xuống thân thể của Vu Vũ Kiệt.

“A, ta sai rồi, ta sai rồi. Ta nói.”

Cảm nhận được tử vong thật sự sắp tới, Vu Vũ Kiệt một khắc cũng không kiên trì được, vội vàng cầu xin tha thứ.

“Ầm!”

Bàn tay Huyền Vũ Lão Tổ khẽ động, Vu Vũ Kiệt ngã ầm xuống mặt đất.

Đám người thấy thế thì lập tức lộ ra ánh mắt khinh bỉ, vốn cho rằng hắn ta là một cục xương cứng, hóa ra lại là phế vật còn mềm hơn cả quả hồng.