Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 489: Chuẩn bị ổn thỏa




"Cái gì?"

Nơi này.

Chỉ còn lại một đâm sương bùn.

Khuôn mặt to lớn được sương mù ngưng tụ nhìn đám người kia hoàn toàn biến mất, đột nhiên kinh hãi thốt lên, đồng thời phát hiện lực kéo kia đang dần bao phủ lấy hắn.

"Thật kinh khủng!"

"Đây là sức mạnh của người kia sao?"

Giọng nói của sương bùn kia cực kỳ hoảng hốt, trong nháy mắt phản ứng lại, đứt khoát bỏ một phần cơ thể, chỉ để lại một ít đất bụi rồi nhanh chóng bỏ trốn.

Nói thì dài nhưng thực tế tất cả những điều này chỉ xảy ra trong nháy mắt!

Vậy nên vừa nãy bầu trời còn xám xịt, giờ đã khôi phục lại vẻ quang đãng như bình thường.

"Xem đi, ta nói rồi mà"

Dịch Phong nhìn lên bầu trời nói với người bên cạnh.

"Không hổ danh là tiên sinh"

"Tiên sinh nói thật chuẩn xác!"

Mọi người chân thành nói với nhau, đồng thời không nhịn được nhìn về phía võ quán.

Bọn họ có thể cảm nhận được có một luồng sức mạnh xuất hiện từ trong võ quán, trong nháy mắt đánh tan màn sương đen.

Thì ra, tiên sinh đã có chuẩn bị từ trước rồi!

Chẳng trách không thèm liếc nhìn màn sương đen kia.

Lần này bọn họ lo lắng thái quá rồi...

Trên bầu trời.

Một luồng sáng rất nhỏ vụt qua.

Con ngươi của Đồ Yêu Yêu khẽ co lại, cau mày nói: "Chỉ là một cục đất thôi mà, sao lại bay nhanh đến như thế nhỉ, là tiên khí hay bảo vật gì vậy?"

Nhưng ngay sau đó, nàng cảm thấy có gì đó không ổn, đột nhiên kêu lên: "Là Hoang"

Nói xong, sắc mặt nàng thay đổi rõ rệt.

Vừa rồi không phải mấy người kia cùng nhau khởi động chiêm tinh sao, mới bao lâu, sao chỉ còn lại Hoang để lại một đống bụi bặm thế, còn những người khác đâu?

Đồ Yêu Yêu vội vàng đi qua chào hỏi, trầm giọng nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Bọn ta vừa gặp phải..."

Lớp bụi bặm mang theo một phần ý niệm của Hoang, giọng nói của hắn vẫn run rẩy như cũ khi nhớ đến một cảnh tượng kinh khủng vừa rồi.

Nhưng hắn mới nói được một nửa, một kẻ trong võ quán xa xa kia đột nhiên chậm rãi mở mắt.

"Ting!"

Một trong hai chiếc râu trên đầu hơi sáng lên.

Trên bầu trời, một tia sáng mỏng hơn cả ngân châm gấp mấy nghìn vạn lần bắn tới khiến cho lớp bụi bặm mà Hoang giữ lại trực tiếp biến thành hư vô.

Mà giọng nói của hắn ta đột ngột dừng lại, chỉ còn lại Đồ Yêu Yêu hoảng sợ đứng đó, trơ mắt nhìn Hoang biến mất.

Sau khi phản ứng lại, nàng cũng chạy hơn vạn dặm rồi không thấy đâu nữa.

"Sức mạnh quá khủng khiếp"

"Vừa rồi, rốt cuộc là gặp phải cái gì chứ?"

"Không chỉ phân thân của ta biến thành hư vô mà ngay cả đoạn ký ức vừa rồi cũng biến mất hoàn toàn."

"Lẽ nào, người này là một kẻ kinh khủng đã vượt qua hai kỷ nguyên ư?"

"Thôi đi, bây giờ đều đang ở trạng thái không tỉnh táo, đánh bại mấy phân thân thôi mà, chẳng qua là chờ thêm một thời gian thôi mà, ai là người cười cuối cùng thì khó mà nói trước lắm..."

Các nơi ở đại lục chỉ lờ mờ vang lên vài giọng nói, rồi sau đó biến mất...

Toàn bộ Tiên Giang đại lục lập tức khôi phục lại về yên bình.

Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Nháy mắt.

Nửa năm trôi qua.

Dưới sự vất vả của đám thợ xây, giờ đây hòn đảo này đã hoàn tất việc xây dựng.

Ngay khi đặt chân lên đảo, một sơn môn khổng lồ đã được dựng lên hiện ra trước mắt.

Hai bên cổng có hai tượng bằng đá điêu khắc kỳ dị.

Vào sơn môn có có một võ đài rất lớn, trên võ đài có rất nhiều cọc gỗ và hình nộm do Dịch Phong làm.

Giữa võ đài còn có một tế đàn hình tròn.

Dịch Phong muốn dựng tượng con rồng ở trên tế đàn hình tròn này.

Là rồng.

Chắc chắn người trên thế giới chưa ai nhìn thấy bao giờ, thêm kỹ năng chạm khắc của hắn, chắc chắn sẽ khiến những ai nhìn thấy nó phải kinh ngạc.

Chỉ là bây giờ chỗ này vẫn đang trống, chỉ vì hai lão già đi tìm vật liệu cho hắn vẫn chưa trở về.

Đi qua võ đài là một kiến trúc phụ đang được quy hoạch.

Tàng Thư Các.

Để làm phong phú Tàng Thư Các này, mấy tháng này Dịch Phong không hề rảnh rỗi, ngoài việc ghi lại Kim Cương Kinh và Sơn Hải Kinh ở kiếp trước, hắn còn bổ sung thêm rất nhiều loại sách "súp gà tâm hồn" và các câu nói nổi tiếng.

Thậm chí ngay cả khi không nghĩ được cái gì hay ho, Dịch Phong còn thêm vào một số câu thoại nổi tiếng không chính thống năm đó.

Ví dụ như: Những người đã làm bạn tổn thương, tất cả chỉ vì lời nói dối của ta.

Hay là: Viết tên của ngươi lên khói để nó ngấm vào phổi.

Có tác dụng hay không không quan trọng, quan trọng là phải có, mà cũng chẳng cần người khác đọc hiểu được, như vậy mới dễ đánh lừa người ta nhất.

Đương nhiên, thời gian nửa năm có hạn, nên cho dù Dịch Phong dành ra nửa năm thì trong Tàng Thư Các thì nơi đó vẫn rất trống trải.

Do đó Dịch Phong không còn cách nào khác, chỉ có thể di chuyển bộ sưu tập của mình vào góc và đặt xa tầm với với mọi người, như thế mới làm cho bề ngoài của Tàng Thư Các trông được đẹp hơn.