Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 490: Chịu nổi không?




Phòng binh khí.

Cái này đơn giản hơn rất nhiều.

Những năm gần đây để luyện kỹ năng rèn, không biết Dịch Phong đã chế tạo ra bao nhiêu binh khí, bao gồm đao thương kiếm kích đủ các thể loại trong mười tám loại vũ khí khác nhau.

Có rất nhiều cái được Dịch Phong khắc tên cho, ví dụ như Ỷ Thiên Kiếm, Đồ Long Đao, Bích Huyết Kiếm, Thanh Long Yển Nguyệt Đao...

Tóm lại toàn bộ phòng binh khí được sắp đây ắp.

Phòng võ thuật.

Điều này cũng được Dịch Phong giải quyết dễ dàng.

Dù sao nhiều năm học võ cổ như vậy cũng không vô ích, Thái Cực Quyền, Bát Quái Quyền, Đường Lang Quyền, Vịnh Xuân Quyền và các môn võ công khác hắn học được ở kiếp trước đều được Dịch Phong sáng tạo ra và đặt ở trong đó.

Khu giải trí.

Vốn dĩ tông môn không nên có cái này nhưng Dịch Phong cho rằng mọi người cần kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, chẳng phải tập đoàn vốn dĩ luôn chèn ép người cũng thành lập khu giải trí sao?

Cho nên, ở đây nối liền với bờ sông, ngoài bàn cờ, đàn piano, bàn bóng bàn... để giải trí, ngoài ra còn trồng một số hoa cỏ ở các vùng ven bờ sông.

Ngoài những khu cần quy hoạch trong tông môn ra thì còn có các công trình xây dựng thông thường khác chẳng hạn như khu dân cư, hội trường, nhà riêng của Dịch Phong...

"Hơn nữa, việc xây dựng tông môn cũng đã gần xong rồi, bước tiếp theo là lừa mọi người trở thành đồ đệ của ta để lấy tư cách thành lập môn phái"

Trong hồ nước, Dịch Phong ngồi lên cái vỏ của Mạn Mạn, rơi vào trầm tư...

Nghĩ đến đây, hắn cưỡi Mạn Mạn đi về phía thành Bình Giang.

"không ngờ lần này ta lại hiểu lầm ngươi rồi, đúng là hệ thống chết tiệt!"

Dịch Phong ngồi trên vỏ của Mạn Mạn, hai tay nắm lấy hai cái râu trên đỉnh đầu nó, không nhịn được nói: "Tốc độ cũng không chậm lắm, cũng chẳng khác "xe đạp điện là bao, quan trọng nó là loài lưỡng cư, ngoại trừ việc ngồi hơi ê mông ra thì cũng khá là thiết thực đấy"

Lần này hắn đến thành Bình Giang là bởi vì muốn tìm Lục Thanh Sơn hỏi điều kiện thành lập môn phái.

Đến cổng thành Bình Giang, Dịch Phong cất Mạn Mạn đi.

Dù sao tốt nhất không nên để người khác thấy thứ này.

Thật trùng hợp, Dịch Phong gặp Lục Thanh Sơn ngay ở cổng thành.

"Bái kiến Tiên sinh"

Lục Thanh Sơn gặp được Dịch Phong cũng rất kích động, vội vàng hành lễ.

"Đừng khách sáo lão già, ta đến để hỏi ngươi một chuyện."

Dịch Phong khoác vai Lục Thanh Sơn, kéo hắn sang một bên, nhẹ giọng hỏi: "Lão già à, lần trước ngươi nói muốn thành lập môn phái thì cần có những điều kiện gì nhỉ?"

"Tiên sinh, để duy trì sự cân bằng quyền lực trong đại lục và giảm bớt sự hỗn loạn thì mỗi khu vực đều có một tổ chức trong đó bao gồm các môn phái lớn, nếu tiên sinh muốn thành lập môn phái thì cần phải xin phép tổ chức này, họ đồng ý mới được."

Lục Thanh Sơn kiên nhẫn giải thích: "Thực ra điều này cũng rất đơn giản, ít nhất người thành lập môn phái phải là người có tu vi thấp nhất hoặc người đó đã từng là đệ tử có tu vi thấp nhất trong một tông môn nào đó"

Dịch Phong chau mày.

Đối với người tu luyện mà nói thì điều này quả thực rất dễ dàng, nhưng đối với hắn mà nói thì khó như lên trời!

sờ sờ cằm, hắn không nhịn được lại hỏi: "Đúng rồi, nếu không đủ điều kiện mà tự lập tông môn, thì sẽ có hậu quả gì?"

"Điều này sao..."

Lục Thanh Sơn hơi do dự nói: "Vậy thì sẽ phải nhận sự trừng phạt của tổ chức và trực tiếp bị loại bỏ."

Nghe vậy.

Dịch Phong bất chợt rùng mình.

Xem ra muốn đầu cơ trục lợi trộm đạo là không được rồi!

Dù sao tổ chức này tập hợp tất cả các tông môn với nhau, hắn không trêu chọc nổi.

Mà hắn không thể người có tu vi thấp nhất được, do đó thôi thì đi thử vận may vậy, xem xem có tông môn nào mắt mù thu nhận hắn không.

"Đa tạ lão già."

Dịch Phong chuẩn bị quay về.

Chẳng qua mới đi được hai bước thì lại nghĩ tới cái gì đó, quay đầu nhìn về Lục Thanh Sơn vội vàng hỏi: "Đúng rồi lão già, ngươi ở đây làm gì thế?"

"À, Ờ... ta ở đây."

Lục Thanh Sơn khúm núm.

Hắn đến cổng thành cũng không phải là vô duyên vô cớ mà đến, mà có người liên hệ với hắn, có hai Tiểu Miêu Nữ muốn làm quen với hắn, nhưng cuối cùng hắn ta cũng không nói ra.

Ai mà biết được lại gặp được Dịch Phong ở chỗ này chứ.

Chuyện này sao có thể nói trước mặt tiên sinh được chứ, tiên sinh sẽ nghĩ thế nào về hắn đây?

Do đó hắn ấp a ấp úng, rất lâu sau cũng không nói được câu nào.

"Hây!

Dịch Phong thở dài một hơi, nhìn thấy được sự khó xử của Lục Thanh Sơn!

Hắn ở cổng thành chờ lâu như vậy, không biết là làm gì nhỉ?

Đây là một nơi tuyển nhân công, mỗi ngày đều có những người tầng lớp thấp đến đây xin việc làm, có một vài ông chủ quặng mỏ hoặc một vài quản gia khó tính đến đây để tìm người làm.

Cho nên việc Lục Thanh Sơn ở đây rất dễ hiểu.

Chắc là hắn đang tìm công việc rồi.

Hơn nữa hắn biết Lục Thanh Sơn rất nghèo mà còn phải nuôi dưỡng một cháu gái đang tu luyện, chắc là đúng tám chín phần.