Lai lịch của thành này thực sự quá thâm sâu!
"Hừ, không đúng!"
"Có mấy luồng khí tức mạnh mẽ!"
"Có chuyện gì thế?"
"Sao lại có mấy luồng khí tức mạnh mẽ chứ?"
"Lẽ nào trong thành này có nhiều cường giả đỉnh phong như vậy "
sao.
"Không thể nào, không thể nào, tuyệt đối không thể nào!"
"Đúng vậy, trình độ khí tức này không hề kém chúng ta bao nhiêu, sao một tòa thành bé nhỏ thế này lại có thể có nhiều đến như vậy được, ta thấy khả năng cao là kẻ đó ẩn giấu thân phận, tung hỏa mù để che mắt chúng ta"
"Đúng, ta cũng cảm thấy như vậy!"
Vào thời điểm sương mù đen kịt bao phủ, có không ít người dân thành Bình Giang liếc mắt nhìn lên bầu trời.
Đương nhiên.
Sự việc lần này không đơn giản như thế, cũng không phải là Nhân Tiên hay Võ Đế gì đó đánh nhau đâu.
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, chắc chắn màn sương đen này không phải vô duyên vô cớ mà tới đây.
Hơn nữa cũng không phải thứ tầm thường.
"Làm sao bây giờ?"
Một lão thái thái hỏi.
"Tiên sinh vẫn đang nhàn nhã ăn mì, lo lắng gì chứ, ngươi lo bán đậu phụ đi."
Lão già cáu kỉnh nói.
Lão thái thái liếc mắt nhìn đường phố.
Quả nhiên Dịch Phong đang húp mì sùn sụt, thậm chí hắn còn không thèm nhìn bầu trời u ám kia.
Nàng yên tâm tiếp tục bán đậu phụ.
Chẳng qua nàng có thể yên tâm bán đậu phụ, nhưng những người khác vẫn cảm thấy không ổn lắm, thế là ào ào đi vào quán mì thịt bò, lấy danh nghĩa đến ăn mì để nói chuyện với Dịch Phong.
"Tiên sinh, hôm nay..."
"Đúng rồi tiên sinh, ngươi không lo lắng một chút nào sao, sao vẫn ung dung ngồi ăn mì thết"
"Có thể sẽ xảy ra chuyện lớn đó"
Có người lo lắng nói.
"Soạt!"
Dịch Phong bĩu môi, vừa húp mì vừa khua tay sang bên cạnh nói:
"Yên tâm đi, có lẽ các ngươi chưa từng thấy điều này, nhưng ta đã thấy nhiều rồi, chuyện nhỏ thôi ấy mà, không cần phải bận tâm đâu, rất nhanh sẽ biến mất thôi, yên tâm đi!"
"Chuyện nhỏ, gặp nhiều rồi?"
Mọi người nhìn nhau, liếc nhìn Dịch Phong đang bình thản ăn mì rồi lại liếc nhìn bầu trời đen kịt, cảm khái không hổ danh là Tiên sinh.
Nhìn thấy bầu trời kinh khủng như vậy, ngay cả người dân thành Bình Giang cũng cảm thấy bức bối, ngột ngạt, nhưng với tiên sinh thì đây cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Có câu nói này của Dịch Phong, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Ai ăn mì thì cứ ăn mì, ai bán hàng thì cứ bán hàng, chẳng mấy ai quan tâm tới cảnh tượng khác thường trên bầu trời nữa.
"Chết tiệt!"
"Trước tiên không nói đến người bí ẩn kia, chắc hẳn trong thành này có không ít người biết chúng ta tới, sao bọn họ có thể không có chút phản ứng nào chứ?"
Trong màn sương đen vang lên âm thanh mọi người nói chuyện với nhau.
"Hừ, kẻ kia muốn làm con rùa rụt cổ hay sao, ngay cả dũng khí để đối mặt với chúng ta cũng không có, vậy chứng tỏ người này không mạnh mẽ như chúng ta tưởng tượng!"
"Nói đúng lắm, nếu người này thật sự mạnh mẽ như vậy thì chỉ e đã xuất hiện từ lâu rồi"
"Được, nếu hắn càng trốn tránh thì chúng ta càng phải tìm được hắn, Chư vị cùng nhau hợp lực, trực tiếp sử dụng chiêm tinh để xem người này đang ẩn thân ở đâu"
"Được!"
Mọi người đều đồng loạt hưởng ứng.
Nhất thời, từng lớp sương mù đen kịt chuyển động giữa không trung, cả bầu trời dường như trở thành một đại dương đen, sóng lớn không ngừng sôi trào.
Cùng với sự di chuyển đột ngột của đại dương đen kịt kia, mấy người họ hợp lực, thi triển sức mạnh chiêm tinh ào ào tràn vào thành Bình Giang.
Lúc này, toàn bộ thành Bình Giang như chìm trong địa ngục.
"Tiên sinh!"
Mọi người vừa mới an tâm ngồi xuống ăn mì được một lúc, giờ đây lại lập tức không nhịn được mà đặt bát mì xuống, nhìn về phía Dịch Phong.
"Tiên sinh, hình như ngày càng nghiêm trọng hơn rồi!"
"Đúng vậy, nếu cứ để hắn tùy ý như vậy, liệu có xảy ra chuyện lớn không?"
Mọi người thấp thỏm lo âu nói.
"Lão huynh, mang cho ta thêm một đĩa đậu phộng nữa"
Dịch Phong vẫy vẫy tay với tiểu nhị, sau đó lau miệng rồi quay đầu nhìn mọi người nói: "Hầy, ta đã nói với các người rồi, chỉ là việc nhỏ thôi không cần phải để trong lòng đâu, nó sẽ nhanh chóng biến mất thôi!"
Nói xong, Dịch Phong lại vẫy tay với tiểu nhị, nói tiếp: "Cho ta Ị?
thêm vò rượu nữa Mà lúc Dịch Phong vừa dứt lời, Mạn Mạn ở trong sân chậm rãi ngẩng đầu lên.
Mở miệng.
"Soạt!"
Nó thỏa mãn húp mì sùn sụt.
Sau khi ăn một miếng thì Mạn Mạn lại cúi đầu xuống, sau đó ngủ thiếp đi trên mặt đất.
Cùng lúc đó, màn sương đen đang bao phủ thành Bình Gianh đột nhiên bị một thế lực bí ẩn kéo...
SA "Aat"
"Chuyện gì thế?"
"Đây là sức mạnh gì chứ?"
"Nhanh, nhanh, nhanh cứu ta."
Thậm chí không cho bọn họ một chút thời gian phản ứng, tất cả mọi người đều bị nhấn chìm trong sức mạnh kia, giống như con thuyền nhỏ trong cơn bão tố, không có chút sức phản kháng nào cả, chỉ còn lại âm thanh ngắt quãng trong màn sương đen cho đến cuối cùng bị tiêu diệt hoàn toàn...