Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 467: Ngày khởi công




Đối mặt với tiếng gào thét của hai lão già có cấp bậc thấp hơn bọn họ rất nhiều, đám Võ Đế cúi đầu xuống.

Bọn họ đâu phải kẻ mù lòa, đống gạch kia thì không nói, chỉ riêng việc đi đạo quanh rồi lướt qua mấy người trên đảo cũng khiến linh hồn họ run rẩy rồi.

Cho nên trước tình huống này, ai dám hành động thiếu suy nghĩ cơ chứ?

Nhưng mà sự nóng bỏng trong mắt họ không tài nào che giấu được, bàn chân khẽ chà chà mặt đất, tựa như tên đã trên dây cung, chuẩn bị sẵn sàng đi vận chuyển gạch.

"Đi"

"Khởi công thôi!"

Sau khi Dịch Phong đứng đầu tiến hành xong nghi thức đơn giản thì lớn tiếng hô một câu.

"Bịch bịch bịch bịch bịch..."

Vừa dứt lời, một loạt tiếng bước chân chạy bịch bịch trên mặt đất vang lên.

"Cục gạch này..."

SA"

"Chụt chụt..."

"Ha ha ha ha..."

Chỉ thấy bọn họ dùng tay nâng gạch lên rồi lớn tiếng cười ha hả, có người còn ôm lấy gạch mà hôn, có người còn nhào lên cả đống gạch, dáng vẻ cứ hệt như là sói nhìn thấy mồi ngon vậy.

"Đám thợ xây này nhiệt tình ghê nhỉ!"

Dịch Phong không thể tin nổi mà nhìn đám người này.

Nhưng hắn cũng nhanh chóng để lộ ra nụ cười hài lòng.

Hắn không thể không thừa nhận nơi này có vài điều mà kiếp trước không thể nào sánh được. Đó chính sự chất phác đơn thuần của con người trong thế giới này, còn cả lễ phép và sự nhiệt tình trong công việc nữa...

Ví dụ như đám thợ xây trước mắt này, ai nấy đều cực kỳ yêu quý công việc của mình.

Không phải sao, vừa mới bắt đầu mà bọn họ đã bắt đầu điên cuồng làm việc, dời gạch rồi lại dời gạch, xây tường rồi lại xây tường...

Sau khi thấy sắp xếp của mình cũng khiến tiên sinh hài lòng, cuối cùng hai lão già Hãm Thiên Khuyết và Quản Vân Bằng cũng thở phào một hơi.

"Nhưng hình như ở trên đảo, hai chúng ta rác rưởi nhất thì phải?" Hám Thiên Khuyết nhỏ giọng nói.

"Đúng vậy, hai chúng ta rác rưởi nhất"

Quản Vân Bằng nhẹ giọng cảm khái nói: "Người ta ngưỡng mộ nhất chính là đồ đệ ngươi, dưới sự giúp đỡ của tiên sinh trực tiếp luyện ra nhiều tiên gạch như vậy, tương lai tiền đồ vô lượng đó!"

"Chậc, đó cũng là may mắn của chính hắn, ta đang suy nghĩ đến lúc nào tiên sinh mới cho chúng ta chút cơ duyên đây." Hám Thiên Khuyết nói.

"Đừng vội, đợi lúc thời cơ chín muồi thì kiểu gì hắn cũng sẽ cho thôi" Hám Thiên Khuyết giáo huấn.

Hán Thiên Khuyết cúi thấp đầu không nói chuyện, yên tâm gật đầu.

"Này, hai lão già các ngươi ăn kẹo không?"

Dịch Phong nói với hai lão già Hám Thiên Khuyết.

Hai người vội vàng ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn Dịch Phong.

"Cho này, ta mời các ngươi ăn kẹo đó."

Dịch Phong cũng không để ý tới bọn họ, trực tiếp ném hai viên kẹo trong tay tới.

Viên kẹo này là Lâu Bản Vĩ cho hắn, còn tiện tay đưa cho hắn một thanh đao nhỏ nữa, không biết hắn lấy ở đâu ra.

Hắn thử một viên kẹo rồi, chua loét.

Nhưng mà ném đi thì tiếc, cho nên tiện tay cho hai lão già này.

Về phần thanh đao nhỏ này...

Dịch Phong liếc mắt nhìn một cái, cũng không có gì đặc biệt cả, có lẽ Lâu Bản Vĩ nhặt từ trong đống rác kia, thế là Dịch Phong tiện tay nhét vào trong túi rồi rời đi.

Hai lão già luống cuống tay chân nhận lấy kẹo mà Dịch Phong cho, cả hai lập tức giật mình ngay tại chỗ, trong mắt rơm rớm giọt nước mắt cảm động.

"Năng lượng nồng đậm thật đấy"

"E là đây không phải là đan dược mà là tiên đan ấy chứ!"

"Hu hu, quả nhiên chúng ta tận tâm tận lực giúp tiên sinh làm việc, tiên sinh tuyệt đối sẽ không bạc đãi chúng ta"

Hai lão già cúi đầu về phía bóng lưng đã rời đi kia của Dịch Phong.

Dịch Phong đến tìm Diệp Bắc để gọi bọn họ tạm gác công việc trong tay ở đây xuống, theo hắn tới võ quán chuyển đồ.

Dù sao bây giờ hắn cũng chuyển luôn lên ở đảo nhỏ rồi, vậy nên Dịch Phong muốn chuyển hết vật dụng hàng ngày và những thứ hắn thích từ võ quán qua đây.

Đương nhiên võ quán vẫn là võ quán, lúc không có chuyện gì làm hắn vẫn sẽ trở về đó ở.

Dịch Phong dẫn theo đám người Diệp Bắc bận rộn đi tới đi lui ròng rã hai ba ngày, cuối cùng rất nhiều đồ ở võ quán cũng được chuyển tới.

Bình thường trưng bày gọn gàng ngăn nắp thì không thấy nhiều lắm.

Nhưng mà đếm từng cái một thì cứ phải gọi là nhiều đến mức lộn xôn luôn.

Hầu hết không gian trống trên hòn đảo nhỏ, dưới tán cây, trên tảng đá... đều là những thứ mà Dịch Phong chuyển từ võ quán đến.

Ví dụ như sách của hắn, ghế nằm trong sân, quạt hương bồ, dù, đủ các loại tạp nham...

Tiên giới.

Sau sự kiện Hắc Vũ kia, Tô Huyền Quân bắt đầu bế quan.

Nói là bế quan, nhưng thật ra là trốn tránh.

Những ngày tháng trốn chui trốn nhủi chẳng tốt đẹp gì cả, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.

Nhưng mà bây giờ hắn chợt thấy có gì sai sai.

"Đáng lẽ cái tên chèo thuyền với cái tên hòa thượng kia không hề còn sống trên đời này mới đúng chứ!"

"Dường như thân phận của họ đều do bản thân mình đoán mò cả, hoàn toàn không có chút bằng chứng nào hết thì phải?"

"Vậy nên nếu như cái tên chèo thuyền và tên hòa thượng kia không phải là hai người mà ta đã suy đoán thì tên Dịch Phong mặc áo choàng trắng kia cũng không hề mạnh như trong tưởng tượng ấy chứ?"

Hắn ta đi đi lại lại trong sảnh.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui rồi cảm thấy hình như lần này bản thân tự mình hù mình rồi.

Thế là hắn ngẩng cao đầu.

Trong lòng đưa ra một quyết định trọng đại.

"Ta phải tới đảo kia một chuyến nữa, dò xét kỹ lại một chút"