Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 466: Tiêu hủy.




Khôn Bằng hòa thượng rảo bước, gương mặt mang theo nụ cười thản nhiên ôn hòa từ đầu đến cuối.

Ánh mắt điểm nhiên ôn hòa của hắn liếc mắt nhìn bốn phía, bốn bề vắng lặng không người, bàn tay chậm rãi móc vào bên hông.

Vụt.

Rút ra một cái đùi gà.

"May mà vẫn còn một cái đùi gà."

Khôn Bằng hòa thượng lẩm bẩm một câu, miệng đầy dầu mỡ gặm miếng đùi gà béo ngậy.

Một lát sau.

Hắn gặm xong đùi gà.

Sau khi vứt xương gà đi, ánh mắt của hắn lại quét qua bốn phương tám hướng.

Không ít người đều đã lọt vào tầm quan sát của hắn.

Chẳng qua cái nhìn đầu tiên va phải bóng hình Trần thái thái.

Hãy...

Hắn lắc đầu.

Ánh mắt thứ hai thì lại va phải bóng dáng một nữ nhân đang múc nước ở bờ sông, nhìn dáng người một trăm cân kia, Khôn Bằng hòa thượng tặc lưỡi một cái.

Sau đó hắn lại liếc nhìn tất cả số nữ nhân ít ỏi trên đảo này, cuối cùng không khỏi lắc đầu một cái.

"A đi đà phật"

"Thiện tai thiện tai"

"Cứ tưởng rằng nơi đây có chút tà vật nào đó để ta xử lý luôn, xem ra là ta đã nghĩ nhiều rồi, không ở lại đây được, không ở lại đây được nữa rồi..."

Hắn cảm thán một tiếng, sau đó dậm chân rời đi.

Nhưng vừa đi hai bước thì hắn bỗng nhiên dừng lại.

"Ấy"

Hắn kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Chung Thanh ngồi ở gốc cây phía trước.

"Chậc chậc."

"Thứ này của sư phụ đúng là một bản thần thư mà!"

"Tư thế này, nếu cùng Mộng Thiên thì..."

Giờ đây tâm trí của Chung Thanh đều ở trên bức vẽ trong sách, gương mặt đỏ bừng lên, lúc thì còn thơ thẩn nhìn về phía trước, lúc thì nhìn đũng quần mình.

Hắn không hề phát hiện hòa thượng phía sau đang nhìn chăm chú vào quyền sách trên tay hắn.

"Đồ tốt, đồ tốt!"

"Thật không ngờ trên đời này còn có đồ tốt như vậy, nhất là tư thế này, quả thật là khiến hai mắt người ta phát sáng, không nhịn được mà muốn thử một lần cho biết"

Sau khi nhìn kỹ bức tranh kia, Khôn Bằng hòa thượng cực kỳ vui vẻ.

Sau đó hắn thốt lên với về uy nghiêm.

"Thí chủ, ngươi còn nhỏ, sao ngươi lại xem thứ hại người như vậy hả?" Hắn tỏ vẻ thanh cao nói.

Chung Thanh giật mình nhảy dựng cả lên.

Hắn lập tức hoảng sợ đứng dậy, quay đầu nhìn Khôn Bằng hòa thượng không biết xuất hiện từ lúc nào.

"Ta, ta ta ta..."

Chung Thanh ấp úng, gương mặt nóng bừng cả lên.

"Hầy, ngươi còn trẻ, thứ này sẽ hủy hoại thể xác và tinh thần của ngươi mất, cho nên ta phải tiêu hủy thứ hại người như này mới được..."

Khôn Bằng hòa thượng thốt lên với giọng điệu chính nghĩa và vĩ đại.

Vừa dứt lời, hắn vươn tay đoạt lấy cuốn sách trong tay Chung Thanh.

"Ta sẽ tiêu hủy nó, ngươi đi đi!"

Hắn phất phất tay nói.

"Ừm"

"Được rồi"

Mặt mũi Chung Thanh nóng ran, hắn không kịp suy nghĩ quá nhiều, chỉ biết rằng việc như này bị người khác nhìn thấy thì xấu hổ biết bao, thế là hắn đỏ mặt chạy cái vèo.

"Tiêu hủy này!"

Khôn Bằng hòa thượng vừa liếc mắt nhìn Chung Thanh chạy đi, vừa mở miệng nói.

Vừa dứt lời, cuốn sách trong tay mở ra ngay tức khắc.

"Chậc chậc!"

"Thứ tà vật này kinh khủng như vậy, quả thật vượt ngoài dự đoán của ta!"

"Xem ra ta phải tìm một chỗ luyện hóa rồi tiêu hủy nó mới được..."

Nói xong, hắn khép sách lại, lắc mình biến mất.

Sau đó không lâu, ở một góc râm mát hẻo lánh trên đảo, hắn nằm nghiêng đầu, ngón tay dính chút nước bọt, lật sách ra một lần nữa...

"Tạch tạch tạch tạch tạch tạch..."

"Tạch tạch tạch tạch..."

Ngày hôm nay.

Trên đảo nhỏ vang lên pháo.

Hôm nay là một ngày quan trọng, là ngày đảo nhỏ chính thức khởi công.

May mà hai lão già Hám Thiên Khuyết không phụ sứ mệnh, không nhắc đến việc mời được một nhóm thợ xây mới, chỉ riêng việc tạo ra một lượng lớn gạch thành phẩm dưới sự chỉ dạy của tận tình của Dịch Phong cũng đã đáng quý lắm rồi.

Chắc chắn rằng chẳng chốc nữa, một tông môn mời sẽ dần dần được hình thành tại đây.

Mà cùng lúc này, hai lão già Hám Thiên Khuyết đứng ở đó cũng vuốt vuốt râu, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng tự hào.

Sau lưng là cường giả mà bọn họ trăm phương ngàn kế mời tới từ các khu vực của Tiên Giang đại lục.

Thấp nhất cũng là Lục Mệnh Võ Đết Ma mới biết được lúc đầu bọn họ tìm kiếm đã phải nói đến rách cả mồm, thề độc không biết bao nhiêu lần, lại còn phải tử tế khuyên nhủ các kiểu mới lôi kéo được người ta đến đây.

Nói chung hôm nay cũng là lúc họ được nở mày nở mặt, thở phào nhẹ nhõm rồi.

Bởi vì nhìn dáng vẻ đám người kia mà xem, ai nấy đều mắt chữ A mồm chữ O nhìn chằm chằm vào đống gạch, chắc hẳn là tiếp theo đó sẽ ngoan ngoãn lắm đây.

Hơn nữa về sau ở trên đảo cũng cần phải nhìn sắc mặt của bọn họ mà nói chuyện nữa rồi.

Võ Đế thì sao chứ?

Ổ bên ngoài ngươi ngạo mạn lắm cơ mà, đến nơi này rồi xem ngươi còn ngạo mạn nổi nữa không?

Hai lão già bọn ta chính là hai quản lý mà tiên sinh đã lựa chọn, ai còn dám đắc tội nữa cơ chứ?

"Các ngươi vội cái gì hả, chưa trải đời bao giờ à?"

Hám Thiên Khuyết nhìn một đám "thợ xây" là Võ Đế phía sau này, hắn cao giọng hét lên.

"Đúng vậy, trật tự đi, hiểu chưa hả?"

"Đã đến nơi này rồi thì sẽ không còn như nơi trước đó của các ngươi nữa, tất cả đều phải nghiêm túc làm việc."

Quản Vân Bằng cũng đỡ lời, chắp hai tay sau lưng ung dung trừng đám người một cái.