Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 468: Đen đủi




Sở dĩ hắn định đích thân đi dò xét một chuyến là do hắn không muốn cứ nơm nớp lo sợ như vậy nữa, muốn giúp mình bình tĩnh lại.

Nếu như Dịch Phong không hề lợi hại như những gì hắn đoán, vậy thì hắn có thể yên tâm mà sống, thậm chí còn có thể nghĩ cách để báo thù.

Đương nhiên.

Hắn cũng không được bốc đồng.

Dù sao cũng không thể nói trước được điều gì.

Hắn đi tới tử lao của Thanh Ngọc Tiên Châu rồi ung dung đưa mắt nhìn một đám tử tù, sau đó chọn lựa một người trong số đó dẫn tới trong phòng hắn bế quan.

Ngay lập tức.

Hắn đọc khẩu quyết rồi không ngừng đánh ra thủ ấn.

Kèm theo đó kêu thảm thiết đau đớn của tên tử tù kia, thần hồn của hắn trực tiếp bị rút ra ngoài.

Sau khi thần hồn bị rút ra, tử tù kia cũng nặng nề ngã xuống đất, biến thành một thi thể trợn trắng mắt.

"Ngưng!"

Tô Huyền Quân hét lên một tiếng, một giọt máu tươi chảy ra từ đầu ngón tay của hắn trực tiếp ép về phía thần hồn kia.

Giọt máu tan ra, bao phủ toàn thân thần hồn kia rồi cùng nhau dung hợp lại, ý niệm còn sót lại trên thần hồn tử tù bị kết án lập tức bị xóa sạch.

Tô Huyền Quân thở phào nhẹ nhõm.

Lộ ra nụ cười hài lòng.

Trước mắt thần hồn này hoàn toàn bị khống chế bởi sức mạnh từ máu của hắn.

Đồng thời thần hồn là thứ hoàn toàn trong suốt, nói trắng ra là một thứ hư vô, không nhìn thấy cũng như không sờ, không phát hiện được.

Cho dù là cường giả siêu cấp cũng không ngoại lệ.

Nói thẳng thì nếu xuất hiện điều ngoài ý muốn thật thì hắn vẫn có thể an toàn mà rút lui.

Bởi vì căn bản thần hồn này không phải là hắn, dù là đối phương có thực lực thông thiên thật cũng chỉ có thể tìm được thân thể của tên tử tù này.

Nhưng tên tử tù này đã chết rồi.

Cách bố trí này, có thể nói là không chê vào đâu được, an toàn gấp bội.

Đương nhiên.

Không phải hồn thể này không có chút nhược điểm nào.

Thứ nhất là thực lực không mạnh, chỉ có tu vi của một Võ Đế, nhưng Tô Huyền Quân cũng không hề dự định đi đánh nhau mà chỉ là đi điều tra thôi, cho nên thực lực Võ Đế cũng đủ rồi.

Nhược điểm thứ hai chính là hồn thể này chỉ tồn tại được một ngày.

Nhưng thời gian một ngày, theo Tô Huyền Quân thấy cũng không sao cả, bởi vì thời gian một ngày cũng đủ để hắn nắm rõ tất cả mọi thứ trên đảo rồi.

"Chậc chậc..."

Tô Huyền Quân hài lòng nở nụ cười lạnh: "Ta muốn xem xem rốt cuộc các ngươi là ai."

Nói xong.

Hắn nhắm mắt, dùng ý niệm thao túng thần hồn này bay ra khỏi bầu trời, lao tới hòn đảo nhỏ bên ngoài thành Bình Giang của Tiên Giang đại lục.

Trên đồng cỏ bên hồ.

Lâu Bản Vĩ đội mũ rơm, chân bắt chéo, ung dung nhìn cẩu tử nhảy tới nhảy lui cách đó không xa với Nãi Tề.

Bây giờ một gấu một chó đang luận bàn cùng nhau.

"He he he he."

"Ta đánh"

"Ta né.

Trong lúc này, một gấu một chó đang đánh nhau qua lại quên cả trời đất, ngươi tới ta đi.

"Tới tiếp đi"

"Hây"

"Nhìn thiên cẩu ta đây xử lý ngươi này"

Lúc này cẩu tử nằm trên mặt đất ngửa người bật dậy cái vèo rồi phóng về phía Nãi Tê.

"Ăn một 'nông' của ta đi này."

Nãi Tề cũng thốt lên, chân gấu bỗng đạp mạnh xuống mặt đất, cơ thể to lớn không biết nặng bao nhiêu cân chọc thẳng trời xanh, sau đó chuẩn bị ngồi thẳng xuống đầu cẩu tử.

Vừa đúng lúc này, một ngọn gió bên hồ khẽ thoảng qua.

Tô Huyền Quân khống chế hồn thể, đáp xuống trên hồ.

Hắn chắp hai tay sau lưng, đầu hơi ngẩng lên, ánh mắt sắc bén nhìn về đảo nhỏ phía xa.

"Cuối cùng cũng tới rồi sao?"

"Lần này tới, rốt cuộc các ngươi là rồng hay là giun, tất cả đều nằm trong sự khống chế của ta."

Hắn ung dung cong khóe miệng, lạnh lùng cười một cách tự tin, sau đó hồn thể khẽ lắc mình muốn bay về phía hòn đảo.

Bỗng nhiên!

Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng.

"Ăn cái mông ta này..."

Giọng nói này đồng thời vang lên kèm theo cả tiếng gió.

Tô Huyền Quân nhíu mày.

Hắn vội vàng ngẩng đầu lên, sắc mặt lập tức thay đổi.

Một con gấu với cái mông béo từ trên trời giáng xuống, trực tiếp ngồi vào người hắn.

"m Chỉ lờ mờ nghe "ầm" một tiếng, Tô Huyền Quân ngồi ở phòng bế quan giật cả mình, mắt lập tức tối sầm lại, không nhìn thấy gì nữa.

Đồng thời cũng hoàn toàn mất liên kết với thần hồn kia.

"Chết tiệt!"

"Chết tiệt chết tiệt!"

Tô Huyền Quân đen mặt, thở hổn hển mắng.

Hắn hao tổn cả một giọt máu, lại còn phải giá đắt mới chế tạo được một thần hồn như vậy, đáng lẽ hắn còn đang định tới đảo quan sát kỹ càng một phen, không ngờ rằng vừa mới đặt chân đến nơi đây, còn chưa kịp tiến thêm bước nào thì đã bị một cái mông đè cho bay màu.

Uất ức quá mà!

"Con gấu đáng ghét, con gấu đê tiện, nếu ta chứng thực được mấy người ở trên đảo này không hề mạnh như ta tưởng thì kẻ đầu tiên mà ta giết chính là ngươi."

Hắn siết chặt nắm đấm, trong miệng thốt ra âm thanh cắn răng nghiến lợi.

Rất lâu, rất lâu sau khi bình tĩnh lại, hắn lại tới thiên lao rồi bắt một tên tử tù tới phòng bế quan một lần nữa.