Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 457: Một ngày tràn đầy sức sống




Hắn vừa dứt lời thì nắm đấm của Hắc Vũ cũng đánh về phía hắn.

"Chút tài mọn...

Trên mặt hắn ánh lên nụ cười lạnh, nhưng vừa nói được một nửa thì kinh ngạc phát hiện, sức lực trong cú đấm này của Hắc Vũ vượt ra ngoài suy nghĩ của hắn.

"Sao có thể chứ?"

"Làm sao có thể như vậy được?"

Vân Tượng trừng to mắt, trên mặt đầy vẻ nghi ngờ.

Làm sao sức mạnh tới mức này có thể xuất phát từ trong tay Hắc Vũ được chứ?

Nhưng giờ phút này hắn cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, một chưởng kia đánh thẳng vào người hắn dễ dàng như bẻ một cọng rơm khô.

"Á"

Cùng với tiếng kêu thảm của Vân Tượng, thân voi to lớn bỗng quay cuồng giữa không trung, sau đó nổ tung như một quả bóng, trở lại trạng thái ban đầu rơi từ trên trời xuống.

"Bùm"

Thân thể to lớn đập xuống đất tạo thành một cái hố lớn rồi ngất xỉu.

"Cái gì?"

"Vậy mà Vân Tượng lại bị đánh bại ư?"

Ngay khắc này, những yêu tộc khác của tiên giới cũng nhao nhao biến sắc, phát ra âm thanh không thể tin được.

"Ha ha ha ha!"

Hắc Vũ hai tay chống nạnh bật ra tiếng cười kiêu ngạo.

Hắn nhìn nắm đấm của mình với vẻ hưng phấn.

Tốt đấy.

Hắn cược đúng rồi.

Nếu không thì sợ rằng cả đời này hắn cũng không thể thi triển ra sức lực lớn mạnh như thế.

"Lâu đại nhân kính mến, xin hỏi loại sức mạnh này, ta vẫn có thể tiếp tục sử dụng chứ?" Hắn vội vàng kính trọng hỏi.

"Đương nhiên!"

"Hét càng vang, âm thanh càng lớn, sức lực càng thêm mạnh mẽ"

Lâu Bản Vĩ ngẩng cao đầu nói.

"Ha ha ha, ha ha ha, đa tạ, đa tạ Lâu đại nhân, vậy thì mời Lâu đại nhân ở bên cạnh xem, xem ta thế nào giải quyết lũ kiến lắm chuyện này."

Hắc Vũ lại cười lớn thêm một tiếng. Tức khắc cho rằng mình đã bước tới đỉnh cao của cuộc đời.

Sau đó lao ra.

Đồng thời giữa không trung vang dội âm thanh "Lâu đại nhân đẹp trai nhất".

Mà lúc này, Hắc Vũ - kẻ mà đám yêu tộc bình thường không quá xem trọng, lúc này đã biến thành chiến thần, đánh bọn họ giống như sói trong bầy cừu, một chưởng một con.

Không lâu sau, tất cả đều bị đánh hôn mê ngã trên mặt đây, trở về bản thể.

"Leng keng!"

"Xích bọn chúng lại để chúng đi theo chúng ta, dẫn về cho chủ nhân xem"

Lâu Bản Vĩ ném một sợi xích sắt xuống đất, dặn dò.

Hắc Vũ cười híp mắt nhận lấy sợi xích.

Hắn xích từng con yêu thú ngất xỉu lại, rồi lôi xích sắt tiến về phía đảo nhỏ.

Buổi sáng ngày thứ hai.

Lâu Bản Vĩ là những người khác đã dẫn mấy yêu quái của Tây Yêu Lâm, và đám yêu của tiên giới ngất xỉu về đến bên ngoài đảo nhỏ.

Lần này có thể nói là đầy ắp thu hoạch.

"Nãi Báo Lệ, vì ngươi đã phản bội rồi, bọn ta cũng không đặt quá nhiều hy vọng với việc ngươi sẽ làm gì đó, nhưng nhìn lại quá khứ, người tìm cơ hội thả bọn ta ra, chúng ta xem như chẳng nợ gì nhau"

Ba con yêu Tê Lâm nhìn thấy lại là quay lại hòn đảo này, kẻ nào kẻ nấy đều lộ ra vẻ mặt không cam tâm, ngẩng đầu nhìn Nãi Báo Lệ nói.

"Ba vị thống lĩnh, thứ lỗi vì ta không thể làm được."

Nãi Báo Lệ nghiêm mặt, khuyên nhủ lại: "Tin tưởng ta, ta là vì tốt cho Tây Yêu Lâm, cũng là vì tốt cho ba người các ngươi."

"Hừ, thật không biết ngươi bị chuốc bùa mê thuốc lú gì"

Đối diện với lời khuyên nhủ của Nãi Báo Lệ, ba con yêu Tê Lâm khịt mũi coi thường, ngược lại còn chỉ trích nói: "Cứ cho là bọn họ mạnh, nhưng mà có liên quan gì với ngươi?"

"Còn ngươi nói gì một mà một đấm thủng trời, còn cái gì là tay không tạo tiên, căn bản chỉ là điều viển vông"

Tuy nhiên, hắn vừa nói xong.

Lâu Bản Vĩ đột nhiên một bước đến trước mặt Nãi Báo Lệ.

"Gần đây biểu hiện của báo nhỏ ngươi rất tốt!" Lâu Bản Vĩ nhìn Nãi Báo Lệ khen ngợi, ung dung nói: "Bổn tra nam ta sẽ đề bạt ngươi một lần"

Đang nói.

Một cái vung tay, một bên bầu trời mở toạc ra.

Nước tiên lập tức dâng tràn bao phủ cả người Nãi Báo Lệ, trực tiếp khiến thực lực của nàng lần lượt bùng nổ ngay ở trước mặt của ba con yêu Tây Yêu Lâm.

Thất Mệnh Yêu Đế...

Bát Mệnh Yêu Đế...

Cửu Mệnh Yêu Đế...

Cuối cùng trực tiếp thành tiên!

Cảnh tượng này.

Trực tiếp khiến ba con yêu vừa rồi mặt đầy vẻ khinh bỉ hoá đá ngay tại chỗ.

Nhìn chằm chằm vào nhau, tràn đầy vẻ không thể tin được.

Hả?

Tay không tạo tiên?

Sao có thể như vậy được?

Ba con yêu cảm thấy không chân thực chút nào, chúng liên tục dụi mắt rồi xem kỹ lại, nhưng chỉ phát hiện được khí tức của Nãi Báo Lệ đã mạnh hơn bọn họ rất nhiều rồi.

Trời ơi!

Mẹ nó chứ, thật sự có thể dùng tay không tạo tiên ư?

Ngay trong đầu bọn họ, cảnh tượng Lâu Bản Vĩ ra tay vẫn còn như thước phim đang quay chậm cứ quanh đi quẩn lại...

Con đường nhỏ ở phía xa bất thình lình lại xuất hiện động tĩnh.

Có một bóng áo dài trắng ung dung thong thả đi đến bên bờ hồ, lười biếng duỗi thắt lưng, híp mắt nhìn về phương xa.

"Một ngày mới, mục tiêu mới, Dịch Phong cố lên, Dịch Phong giỏi nhất!"

"Hây đô!"

Kèm theo đó là âm thanh tràn đầy sức sống, một hư ảnh của nắm tay xuất hiện trên không trung.