Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 456: Thách đấu thiên uy




Một bàn chân khổng lồ tiếp đất, hơn một nửa ngọn núi đã bị san bằng, đồng thời nhìn Lâu Bản Vĩ tràn đầy vẻ trêu chọc hỏi: "Cho nên, ngươi thật dự có thể một quyền nghiền ta thành bùn ư?"

"Đương nhiên không thể, chắc chắn một quyền không thể nghiền ngươi thành bùn"

Lâu Bản Vĩ đang xem náo nhiệt, cuối cùng cũng cất tiếng.

"Ha ha!"

"Ngươi hiểu chuyện hơn Hắc Vũ nhiều đấy"

Vân Tượng cười lên.

Theo quan điểm của hắn, Lâu đại nhân gì đấy, về căn bản thực lực cũng chỉ đến vậy thôi, cũng chẳng hiểu Hắc Vũ vứt não đi đâu rồi gì mà dám phản bội, còn dám thách thức hắn.

Nhưng hắn chắc chắn, Lâu Bản Vĩ đấy dưới một cước đe doạ vừa rồi...

Sợ mất mật rồi.

Mà sắc mặt Hắc Vũ cũng thay đổi.

Hắc lo lắng gọi Lâu Bản Vĩ: "Lão đại, rõ ràng thực lực của ngươi có thể dùng một quyền nghiền hắn thành bùn, tại sao ngươi lại nói không thể, ta đã cược toàn bộ bảo vật lên người ngươi rồi đó Ị?

Lâu Bản Vĩ nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi ngược lại: "Ta nói ta có thể dùng một quyền nghiền hắn thành bùn khi nào thế?"

"Ấy, lão đại, ngươi... !"

Hắc Vũ lập tức gấp gáp.

Lẽ nào Lâu Bản Vĩ không mạnh như hắn tưởng tượng?

Nhưng mà có thể tay không mà thành tiên, sẽ không thế đâu!

Tuy nhiên Vân Tường và những người khác thì cười ngặt nghẽo đủ kiểu.

"Hắc Vũ ơi là Hắc Vũ, xem ra chủ tử mới mà ngươi nhờ cậy cũng chẳng ra gì đâu!"

"Phải đấy Hắc Vũ, ngươi bị điên rồi hả?"

"Chủ tử mới này của ngươi mới đối mặt với Vân Tượng thì đã sợ rồi, nếu là châu chủ đích thân ra tay, thì không phải là... ?"

Tiếng trào phúng lọt vào tai Hắc Vũ, khiến Hắc Vũ lập tức trở nên lúng túng.

Ngay lúc hắn đang không biết làm thế nào cho phải, lòng bàn tay của Lâu Bản Vĩ đột nhiên đặt lên vai Hắc Vũ.

"Tiểu Hắc Tử, ngươi hoảng loạn gì chứ?"

"Còn nữa, không phải việc đi cùng ta rất đáng tự hào hay sao, đối mặt với một lũ rác rưởi, ngươi nói xem ngươi kinh sợ cái gì chứ?"

"Hơn nữa, câu nói vừa rồi của ngươi, ta muốn nghiêm khắc phê bình ngươi nhất, ngươi rõ ràng có thể dùng một đầu ngón tay thì đã có thể bóp chết đóng rác rưởi này, ngươi sao lại có thể nói ta đánh một quyền có thể nghiền lũ rác rưởi đấy thành bùn chứ?"

"Ngươi nói xem, ngươi như thế không phải là đang làm khó ta sao?"

"Ngươi như thế thì làm sao để làm người thống lĩnh phía dưới ta được chứ?"

Két!

Lời của Lâu Bản Vĩ, khiến Hắc Vũ kêu lên một tiếng, đôi mắt lập tức sáng lên, kích động nói: "Lão đại, vậy ta có thể... 2"

"Đúng"

"Không sai"

Lâu Bản Vĩ dùng một cước đá vào mông Hắc Vũ, nói to: "Ngẩng đầu lên cho ta, ưỡn thẳng ngực, vềnh mông ra."

"Tiến thêm một bước nữa, hướng về phía lũ kiến này hét to một tiếng, những người tại đây đều là rác rưởi, phế vật!"

Lời này.

Lập tức châm ngòi lửa giận của mọi người.

Bọn họ đều không thể ngờ tới, vậy mà Lâu Bản Vĩ lại đang bỡn cợt bọn họ, vậy mà lại dám thốt ra những lời đại nghịch bất đạo như thế.

Bọn họ vốn là những kẻ có máu mặt ở tiên giới, từ lúc nào mà lại bị người khác khinh thường đến như thế?

Một luồng khí tức khổng lồ lập tức bộc phát ra ngoài từ trên người bọn họ, từng ánh mắt mang sát ý bức người đều tập trung trên người của Hắc Vũ và Lâu Bản Vĩ.

Đồng thời.

Cũng có vô số dao động tiên lực ngưng tụ trên bầu trời, chắc chắn là định bí mật tiến đánh, chuẩn bị ra tay.

Một khắc này.

Da đầu Hắc Vũ tê rần.

Hai chân run rẩy.

Hét như thế dễ chịu thì dễ chịu thật, nhưng đứng trước áp lực cũng là rất lớn.

Hắn không nhịn được mà quay đầu nhìn Lâu Bản Vĩ, run lẩy bẩy hỏi: "Lâu đại nhân, ta nên làm thế nào đấy?"

"Sợ gì chứ, một đám rác rưởi thôi mà."

"Bọn họ dám tấn công ngươi, ngươi cứ hét to Lâu Bản Vĩ đẹp trai nhất, sau đó đánh ra một quyền, ta giúp ngươi giết chúng"

Lời này.

Lại lần nữa khiến mọi người sôi sục.

Hết lần này tới lần khác bị xem thường, sát ý của bọn họ với Lâu Bản Vĩ và Hắc Vũ nồng đậm đến cực điểm.

Cuối cùng, trong khi tiên lực đang dao động, bầu trời đột nhiên có động tĩnh lớn.

Một cánh tay thông qua tầng mây vươn ra, từ bầu trời thăm dò xuống.

Một cái chân voi, hệt như trụ chống trời, trực tiếp đâm thẳng xuống.

Ngay lập tức.

Bầu trời đang bốc cháy, mặt đất đang rung chuyển, vết nứt không gian đã bị xé toạc ra, xoắn lại với nhau.

Áp lực to lớn đè xuống, Hắc Vũ đã bị dọa đến run cầm cập.

Nhưng mà hắn vẫn là nghe lời Lâu Bản Vĩ, miệng lớn tiếng hô Lâu Bản Vĩ đẹp trai nhất, sau đó da đầu run lên, đánh thẳng một quyền lên trời.

Thấy thế, tiếng trêu chọc truyền ra từ trong miệng Vân Tượng.

"Nực cười."

"Hai tên hề dối trên bịp bợm, những sinh vật hạ đẳng của hạ giới, những thủ đoạn của con nít đấy, ngươi cho rằng ngươi thật sự xứng đáng với câu khẩu hiệu dám thách đấu thiên uy ư?"

"Hôm nay sẽ trực tiếp phán quyết các ngươi!"