Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 387: Ngươi nợ ta hai trăm vạn




"Keng keng."

Ngay lúc này, rõ ràng hắn nghe thấy ở phía trước có âm thanh va chạm của vũ khí.

Tròng mắt Dịch Phong sáng lên, vội vàng đi về hướng phát ra âm thanh đó.

Chỉ thấy lối đi phía trước có hai bóng người đang tranh đấu rất kịch liệt.

Sau một cái va chạm, hai người nhìn chằm chằm vào nhau, giằng co một cách quyết liệt.

Hai người đang đấu với nhau là một nam và một nữ.

Người nữ có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, dáng người cao gầy, trong tay cầm một thanh kiếm dài ba thước.

Đó chính là Vân Yêu Yêu.

Nhưng mà giờ phút này khuôn mặt đó đang đông cứng lại, khóe miệng còn tràn ra những tia máu, rõ ràng là đã bị thương.

Người còn lại là một nam nhân trung niên, mặc đồ màu xám.

Hắn ta có một cái mũi khoằm, tay cầm hai móng vuốt, nhìn một cái là đã biết đây là loại người vô cùng thâm độc.

"Vân Yêu Yêu!"

"Nếu là ở bên ngoài, muốn đánh thắng ngươi thì vô cùng dễ dàng, nhưng bây giờ chúng ta cũng không có tu vi, một nữ nhân như ngươi không phải là đối thủ của ta"

Nam nhân mũi khoằm lạnh lùng nói: "Ta khuyên ngươi hãy mau chóng giơ tay chịu trói!"

Gương mặt Vân Yêu Yêu hiện lên vẻ tuyệt vọng, tuy rằng đối mặt với sự đe dọa của tên mũi khoằm kia, nhưng nàng vẫn không hề chịu khuất phục, ngược lại còn nắm chắc trường kiếm trong tay hơn, lạnh nhạt nói: "Viêm lão ma, đừng nói những lời vô ích nữa, muốn động thủ thì làm luôn đi"

"Xem ra ngươi đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt rồi, đến lúc này mà vẫn còn mạnh miệng"

Viêm lão ma lạnh lùng nói: "Ngươi phải biết, ở cái nơi không có người sống như thế này, không ai có thể cứu được ngươi đâu."

"Cái đệch"

"Lão tử không phải là người sao?"

Nhưng mà, khi hắn ta vừa mới nói dứt lời, một tiếng trách móc từ sau lưng hắn ta truyền tới, đồng thời bất thình lình có một cú đá rơi xuống lưng hắn ta.

Sự tấn công bất ngờ khiến cho Viêm lão ma lảo đảo một cái.

Mặt hắn ta ngay lập tức biến sắc, vội vàng quay đầu nhìn xung quanh, thì thấy một thanh niên tay cầm viên gạch đứng ở sau lưng hắn ta.

Vân Yêu Yêu cũng đang tuyệt vọng không hề ngờ được rằng, ở nơi như này, lúc cùng đường lại còn có người cứu nàng.

Nàng cũng kinh ngạc vội vã nhìn qua đó.

Vừa nhìn một cái, bỗng nhiên cả người nàng run lên không ngừng.

Bóng người quen thuộc này...

Đó không phải là phàm nhân sớm chiều ở bên cạnh nàng sao?

Trước đó nàng còn đang lo không biết Dịch Phong sống chết thế nào, không thể ngờ rằng Dịch Phong còn bình an vô sự sống sót.

"Ngươi không sao thì tốt quá rồi!"

Nàng kinh ngạc vui mừng thốt lên.

"Các ngươi quen biết nhau à?"

Mà Viêm lão ma nghe được lời nói của Vân Yêu Yêu, nhất thời nhìn chằm chằm Dịch Phong, sắc mặt u ám quát lên.

"Tiểu tử, cho dù các người có quen biết, nhưng ta cũng phải cảnh cáo ngươi, ngươi đừng có mà nhúng tay vào chuyện của ta, nếu không ta để cho ngươi chết cũng không có chỗ chôn"

Nghe thấy vậy thì Vân Yêu Yêu khẽ suy sụp.

Cũng vội vàng quay qua nháy mắt cho Dịch Phong.

Rõ ràng là tỏ ý bảo Dịch Phong rời đi.

Bởi vì sau khi suy nghĩ lại, Viêm lão ma căn bản không phải là kiểu người giống người phàm như Dịch Phong.

Nếu Dịch Phong có thể may mắn nhặt về một cái mạng, thì nàng không muốn hắn lại mạo hiểm thêm một lần nữa.

Nhưng cuối cùng, điều mà cả hai người đều không ngờ tới, đó là Dịch Phong rất cứng rắn đáp lại: "Vậy ta chắc chắn sẽ không đi, ta càng muốn xen vào đấy."

Lời của Dịch Phong khiến cho hai người đều không thể tin được.

Vẻ mặt Vân Yêu Yêu đầy lo âu, nàng tuyệt đối không ngờ rằng kẻ phàm trần này to gan đến như vậy, dám khiêu khích cả Viêm lão ma.

Mà trong mắt của Viêm lão ma cũng đã lóe lên một tia sát khí nồng nặc.

Không ngờ được rằng cái tên tiểu tử này còn dám bỏ qua sự đe dọa của hắn ta.

"Tiểu tử, đi chết đi!"

Nghĩ đến đó, hắn ta càng lúc càng tức giận, móng vuốt trong tay hắn vung một cái, sau đó bao trùm cả người Dịch Phong.

"cẩn thận!"

Vân Yêu Yêu hô lớn.

Nhưng ngay khi âm thanh đó của nàng vừa mới dứt, Dịch Phong đã nhẹ nhàng tránh được đòn tấn công của Viêm lão ma, cầm viên gạch đập vào đầu hắn ta.

Không có tu vi bảo vệ nên đầu Viêm lão ma chảy đầy máu, mắt nổ đom đóm, lảo đảo tại chỗ.

Trời ơi!

Tình huống này.

Vân Yêu Yêu lấy tay che đôi môi đỏ mọng, đôi mắt xinh đẹp mở to nhìn chằm chằm, tỏ vẻ không thể tin nổi.

Cái người phàm này.

Mạnh mẽ quá đi.

Vậy mà dám dùng viên gạch đập vào đầu của Viêm lão ma?

Sao mà hắn làm được vậy?

Phải biết là cho dù bọn họ không có tu vi, nhưng kinh nghiệm nhiều năm chiến đấu vẫn còn, riêng sức mạnh trên thân thể của họ thì người thường cũng tuyệt đối không thể so sánh được.

Nhưng Viêm lão ma đã bị một tên phàm nhân đập gạch vào đầu, điều này thật sự là làm cho người ta khó mà tin được.

Mà Viêm lão ma đang ôm đầu cũng là không thể ngờ rằng mình sẽ bị một đòn như vậy, đột nhiên tức giận hét lên.

"Tên rác rưởi, ngươi có biết ta là ai không, ta là Liệt Chảo Viêm lão ma của Trung Châu, thế mà ngươi lại đám đánh ta bị thương, ngươi không muốn sống nữa sao?"