"Thêm một bát nữa nào!"
Dịch Phong ăn một cách chậm rãi.
Ăn xong một bát.
Rồi lại thêm một bát khác.
"Ơ..
Sau khi ợ xong một cái, Dịch Phong lấy một ít hoa quả tươi từ trong túi trữ vật mà trước đó chưa ăn ra, coi như hoa quả tráng miệng sau bữa tối.
Khi trái cây đã xuống tới bụng, gương mặt Dịch Phong càng trở nên thỏa mãn.
"Thoải mái quá!"
"Mệt quá, làm một giấc trước đã!"
Dịch Phong vươn vai, đậy nắp nôi lại, dựa người vào một bên vách tường rồi ngủ thiếp đi.
"Hu hu..."
"Lão đại, đừng có ngủ, mau đi nhanh đi, đừng làm thế này với ta mà!"
Nhìn thấy Dịch Phong rõ ràng đang say ngủ, hư ảnh ở trong góc kia không dám nhúc nhích chút nào, nước mắt cũng sắp rơi ra.
Rõ ràng hắn ta đã trải đời vô số năm tháng, nhưng hiện tại ở trước mặt lão quái vật này, hắn ta cảm giác mỗi một phút giây cũng dài như vậy.
Thời gian từ từ trôi qua.
Ngay khi tinh thần của hư ảnh kia sắp sụp đổ, cuối cùng Dịch Phong cũng chớp chớp mắt một cái rồi đứng lên.
"Ôi chao, uống nhiều canh quá rồi!"
Dịch Phong chán nản thì thầm.
Sau khi xem xét bốn phía, thấy xung quanh vắng lặng thì hắn lập tức cởi thắt lưng quần, sau đó đi tới góc tường bên cạnh.
"Chậc!"
Nhìn thấy cảnh này thì hư ảnh kia đang ở trong góc cảm thấy vô cùng chán nản.
Lão quái vật này.
Đang đi về phía hắn.
Hắn muốn làm gì, hắn phát hiện ra ta sao, định giết ta sao?
Trong lòng hắn ta đang run lên.
Cuối cùng hắn đành phải đón nhận lấy nước tiểu của Dịch Phong.
Ấy...
Đừng!
Đừng mà!
Lão đại à!
Ta sai rồi!
Ta không dám đoạt xá ngươi nữa đâu.
Cả người hư ảnh kia bốc lên khói xanh, trong lòng không ngừng gào thét, toàn bộ thần hồn còn trong suốt hơn cả trước đó, hiển nhiên thần hồn cũng bị tổn thương nặng nề hơn.
Sau khi tiểu xong, Dịch Phong rùng mình, quay trở lại bên cạnh cái nồi một lần nữa.
Thấy vẫn còn nửa nồi canh rắn, hắn lại bắt đầu uống một cách chậm rãi.
Một miếng canh.
Một miếng thịt.
Sau khoảng một canh giờ thì Dịch Phong mới hài lòng cất cái nồi đi, đứng tại chỗ vươn vai.
Mà lúc này hư ảnh kia đang hấp hối ở trong góc, mắt nhìn chằm chằm Dịch Phong.
Lão đại!
Ngươi uống xong canh rồi, cũng đi tiểu rồi. Giờ thì ngươi đi được rồi chứ?
Điều hắn ta không ngờ được là, Dịch Phong hoàn toàn không có ý định rời đi, mà từ từ đi vòng quanh đại điện.
Hu hu...
Trời ơi!
Rốt cuộc người muốn hành hạ ta đến khi nào?
Van xin ngươi!
Hắc Khuê của ta bị ngươi ăn đến nỗi còn mỗi cái đầu, sao ngươi vẫn chưa chịu rời đi chứ?
"Chao ôi, cái đại điện lớn thế này, tại sao không tìm được một thứ vũ khí vừa tay nhỉ?"
Vòng quanh một vòng.
Nhìn đại điện trống rỗng, Dịch Phong cau mày rồi không nhịn được mà chửi bới một tiếng: "Con mẹ nó, cho ta một cục gạch phòng thân cũng được rồi!"
Hư ảnh kia đang run rẩy ở trong góc nghe thấy Dịch Phong nói vậy thì rùng mình một cái.
Người này.
Đang nói ẩn ý gì đó.
Lời này cứ như là đang nói trực tiếp với hắn vậy.
Đúng rồi!
Nhất định là vậy.
Thanh niên này đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn từ lâu.
Pha xì hơi trước đó.
Sau đó là nước tiểu.
Còn những lời nói bây giờ nữa.
Điều đó rõ ràng có thể chứng minh rằng hắn đã sớm biết mình tồn tại, hơn nữa mục đích của hắn khi tới đây đã được thể hiện rất rõ, thì ra là vì Hồn Thiên Bi này.
Nhưng mà lão đại ngươi.
Nếu ngươi muốn Hồn Thiên Bi thì ngươi nói thẳng ra, ta đưa cho ngươi là xong rồi, thế nhưng nhất định phải hành hạ đến chết rồi mới từ từ nói ra à?
Vừa khóc lóc vừa ai oán, hư ảnh kia vung bàn tay lên.
Đột nhiên, tấm bia đá màu đen lơ lửng giữa đại điện khẽ rung lên.
Sau đó đập xuống rồi rơi trên mặt đất.
Dịch Phong nhanh chóng quay đầu nhìn lại, thấy thứ màu đen rơi trên mặt đất thì vô cùng kinh ngạc.
Dù thế nào hắn cũng không ngờ bản thân sẽ may mắn đến vậy, thực sự đã có một viên gạch rơi từ trên nóc nhà xuống.
Hắn đi tới rồi nhặt nó lên.
Đừng nói là.
Còn rất vừa tay.
"Không tệ chút nào."
Dịch Phong cầm trong tay cân nhắc một chút, rồi mới thỏa mãn gật đầu một cái, dù sao thì là để phòng thân, có cũng còn hơn không.
Thấy Dịch Phong có vẻ hài lòng, hư ảnh ở trong góc kia mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù Hồn Thiên Bi này rất quý giá, nhưng nói chung là mạng sống của hắn ta vẫn có giá trị hơn.
Mặc dù hắn ta đã ở trong trạng thái hồn xiêu phách lạc từ lâu, nhưng khi gặp những chuyện thế này, hắn ta mới càng cảm thấy quý trọng hơi thở cuối cùng còn sót lại này.
Sau khi liên tiếp nhìn các lối đi của đại điện, Dịch Phong tùy ý chọn một cái rồi đi vào.
Thấy Dịch Phong cuối cùng cũng chịu rời đi, hư ảnh đang rúc đầu trốn trong góc kia mới như trút được gánh nặng, trên mặt hắn ta hiện lên về vừa sống sót sau tai nạn.
"Con mẹ nó, tên khốn nào tạo nên cái nơi chết tiệt này thế!"
Đang đi ở lối đi quanh co gập ghềnh, gương mặt Dịch Phong tỏ vẻ khó chịu, sau đó mắng chửi, đã đi cả nửa ngày trời rồi mà hắn vẫn không biết đi kiểu gì đây.