Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 388: Ngươi nợ ta hai trăm vạn (2)




"Lãi nhà lải nhải!"

Hắn không thể ngờ là, Dịch Phong không kiến nhẫn chửi thêm một tiếng, sau đó một viên gạch nữa lại đập vào đầu hắn.

Cảnh tượng này.

Khiến cho mí mắt của Vân Yêu Yêu ở bên cạnh giật giật liên hồi.

Nàng vội vàng xông tới, gấp gáp nói: "Ngươi gây ra đại họa rồi, người này là người tu luyện Võ Đế, hơn nữa còn đến từ Trung Châu, thế lực ở sau lưng vô cùng mạnh mẽ, ngươi làm hắn bị thương như vậy, hắn chắc chắn không bỏ qua cho ngươi, đến lúc đó sợ rằng ta cũng không bảo vệ được ngươi."

"Vậy thì sao?"

Dịch Phong nhìn Viêm lão ma đang lảo đảo, sau khi cầm gạch đánh hắn ta ngã xuống đất thì lúc này mới chậm rãi thong thả nói thêm.

"Ngươi đã nói cái gì mà giáng sức ép thì người tu luyện sẽ không còn là người tu luyện, có gì khác nhau sao, còn không bằng một con gà yếu ớt?"

Vân Yêu Yêu đứng tại chỗ sợ run người.

Một phàm nhân hàng thật giá thật như Dịch Phong lại đánh cho một Võ Đế thành ra như vậy thì thật sự không ổn, vì vậy lại vội vàng nói tiếp.

"Đúng là ở chỗ này không có tu vi, nhưng mà sau khi đi ra ngoài, ngươi không sợ hắn ta sẽ trả thù sao?"

"Vậy thì giết chết hắn là được"

Dịch Phong ước lượng viên gạch trong tay mình rồi nói.

Vân Yêu Yêu lại giật mình lần nữa.

Đối với lời của Dịch Phong.

Nàng thực sự không thể nói nên lời.

Nhưng nàng cũng không thể phủ nhận, quả thật là lời nói này rất đúng.

Nhưng mà là những lời nói ra từ trong miệng của một người phàm, nàng luôn cảm giác có chút không chân thật.

Nhưng khiến nàng càng ngạc nhiên hơn là, Dịch Phong đã trực tiếp ra tay.

Hắn đoạt lấy thanh trường kiếm từ trong tay của nàng, thoáng cái đã đâm thẳng vào ngực của Viêm lão ma.

Sạch sẽ và gọn gàng.

Không mảy may có chút dao động nào.

Nhìn Viêm lão ma dân tắt thở, điều này làm cho Vân Yêu Yêu đứng thất thần một hồi lâu.

Dịch Phong, cái tên phàm nhân này...

Thực sự đã tiêu diệt một Võ Đế, ở ngay trước mắt nàng!

Nếu nói ra điều này, sợ rằng sẽ làm chấn động toàn bộ đại lục.

Mà chắc Viêm lão ma cả đời này cũng chưa bao giờ nghĩ tới, vất vả tu luyện tới Võ Đế, cuối cùng lại thua ở trong tay của một phàm nhân như vậy.

"Còn đứng ngây ở đó làm gì, hốt chiến lợi phẩm thôi?"

Dịch Phong liếc nàng một cái rồi hỏi.

Nghe vậy, Vân Yêu Yêu mới phản ứng lại được, tháo chiếc nhẫn trong tay Viêm lão ma ra.

Vừa mở ra, có vô vàn các loại bảo vật được bày la liệt, ngay cả Vân Yêu Yêu cũng không khỏi giật mình.

"Chà, dù sao người này cũng là do ta giết, theo lý thuyết thì hẳn là những thứ này sẽ thuộc về ta."

"Nhưng đây là đồ của người tu luyện, ta cũng không dùng được, cho nên..."

Xoa xoa mũi, Dịch Phong lại lấy một tờ giấy bút ra một lần nữa.

"Ghi thêm một tờ giấy nợ chứ?"

"Hả?"

"Đồ thuộc về ngươi, ngươi cho ta thêm một trăm vạn tiền vàng, được không?"

"Ta, cái này, một trăm vạn tiền vàng?"

"Đồ của người tu luyện các ngươi không đáng giá như vậy à?

"Không phải, ý ta là..."

"Vậy được, một trăm vạn đi!"

Dịch Phong viết tờ giấy nợ một cách sạch sẽ và gọn gàng, sau khi viết xong thì kéo Vân Yêu Yêu vẫn còn đang đờ đẫn, ấn lòng bàn tay nàng vào tờ giấy nợ, lúc này mới hài lòng cất giấy nợ đi.

"Nhớ đó, ngươi nợ ta hai trăm vạn tiền vàng!"

Vân Yêu Yêu nhìn thấy nhẫn trữ vật trong tay, không nhịn được cười gượng một tiếng.

Phàm nhân này.

Thật đúng là làm cho nàng dở khóc dở cười.

Đừng nói là một trăm vạn, tùy tiện lấy ra bất cứ một món đồ nào trong nhẫn trữ vật của Viêm lão ma cũng chẳng có chuyện chỉ có giá một trăm vạn thôi đâu.

Nhưng mà phong thái cương quyết kia của Dịch Phong, cho dù nàng là người tu luyện cảnh giới Võ Đế cũng thấy mặc cảm.

Những cao thủ như kiểu Viêm lão ma, e rằng nàng muốn giết hắn cũng phải nhìn trước ngó sau, lo lắng đủ điều, nhưng phàm nhân này nói giết là giết, đến mắt cũng chẳng thèm chớp lấy một cái.

Nhớ lại thì Võ Đế như nàng đúng là còn chẳng một con rùa rụt đầu.

"Đúng rồi, tuy rằng bây giờ đám người tu luyện bọn ta đã không có tu vi, nhưng cường độ thân thể và kinh nghiệm chiến đấu không phải là thứ phàm nhân có thể sánh ngang được, rốt cuộc vừa rồi ngươi làm như thế nào vậy?" Vân Yêu Yêu không nhịn được hỏi.

"Cái này à... hì hì"

Dịch Phong gãi gãi đầu, cười hì hì nói: "Tại hạ bất tài, tuy rằng không thể tu luyện nhưng biết một chút võ thuật"

"Một chút võ thuật?"

Vân Yêu Yêu cắn cắn đôi môi đỏ mọng.

Đúng là hơi khó tin thật.

Cho dù biết chút ít võ thuật thì cũng không thể giết Viêm lão ma được.

Nhưng việc Dịch Phong không có tu vi là sự thật, không làm giả được, cho dù nàng không biết tu vi thật sự của Dịch Phong, nhưng dưới sức ép liên tục của nàng thì hắn cũng không thể che dấu được, cho nên nàng chỉ có thể cho rằng võ thuật của Dịch Phong thật sự lợi hại.

Nhưng có một chuyện làm cho nàng khó có thể chấp nhận là, nếu Dịch Phong đã có thể đập một cái đã giết chết Viêm lão ma, vậy thì bây giờ nàng cũng không phải là đối thủ của Dịch Phong.