Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 385: Lời nói của người này ẩn chứa ý đó




Mặc dù bởi những quy luật phép tắc ở Tiên Giang đại lục, có lẽ thực lực nó suy yếu một chút, nhưng dù vậy thì ở Tiên Giang đại lục, nó vẫn là vô địch, không hề có đối thủ.

Hắc Khuê ra tay thì con người này sẽ không có cách nào có thể còn tồn tại được.

Và khi hắn chết cũng là thời điểm thuận lợi để hư ảnh kia có thể đoạt xá hắn.

Khi đó, bị một cái rắm văng trúng thì hồn lực cũng sẽ không bị suy yếu chút nào.

Và hắn ta, hắn ta sẽ tái sinh, sẽ xuất hiện trở lại trên lục địa, giẫm toàn bộ đại lục ở dưới chân mình.

Vừa nghĩ về điều này thì trong lòng hư ảnh kia càng lúc càng cảm thấy hả dạ.

Vì tất cả những điều này.

Không thể chê chỗ nào được.

Sẽ không có bất cứ sai sót nào.

Dịch Phong không hề hay biết Hắc Khuê đang khạc khạc nọc rắn, dần dần tiến đến gần.

Cuối cùng thì, cơ thể nó hơi cong lại, nảy lên dữ dội rồi bắn ra ngoài.

Giữa không trung, nó mở to miệng hết cỡ, trực tiếp nhắm vào cổ Dịch Phong.

"Xong đời rồi."

Nhìn thấy cảnh này thì hư ảnh kia vui mừng khôn xiết.

Bởi vì dưới sự tấn công như vậy của Hắc Khuê, không một ai trong Tiên Giang đại lục có thể tránh được.

Nhưng mà.

Điều hư ảnh kia không ngờ là, khi đối mặt với đòn tấn công chớp nhoáng của Hắc Khuê, Dịch Phong đã nghiêng đầu quay lại, đồng thời vừa tránh được mà còn nắm chặt Hắc Khuê trong tay.

"Ái chà!"

"Con rắn to thật đấy"

Dịch Phong vừa nắm lấy Hắc Khuê vừa kêu lên.

Hải Khi nhìn thấy cảnh này, cả người hư ảnh kia run lên một cái, mắt hắn trợn lên.

Hắn làm kiểu gì vậy?

Làm như thế nào?

Tên loài người hèn kém này không chỉ thoát được đòn tấn công của Hắc Khuê, mà còn bắt được Hắc Khuê?

Điều này làm nổi lên một cơn bão tố kinh hoàng ở trong đầu hắn ta.

Phải biết một điều là, hồi đó, ngay cả những tiên nhân ở trên tiên giới cũng phải chịu thua trước miệng lưỡi của Hắc Khuê.

Vậy mà sao hắn lại không cảm thấy kinh hoàng và sợ hãi chứ?

Nhưng câu nói đột nhiên tiếp đó của Dịch Phong lập tức khiến hư ảnh kia như bị sét đánh trúng.

"Dạo này nhạt mồm nhạt miệng quá. Con rắn này trông cũng có ít thịt, đúng lúc có thể cải thiện bữa ăn rồi." Dịch Phong hào hứng nói.

Nói xong, bàn tay Dịch Phong mạnh mẽ hất một cái, đầu Hắc Khuê đập cái "bụp" trên mặt đất, ngất đi ngay lập tức.

Mà hư ảnh ẩn nấp trong bóng tối kia có thể cảm nhận rõ ràng rằng khí tức của Hắc Khuê đã biến mất, không còn mối liên hệ nào với hắn ta nữa.

Trợ thủ đắc lực đã đi theo hắn ta suốt bao nhiêu năm...

Cứ vậy mà chết ư?

Khi hư ảnh kia vẫn còn đang ở trong cơn hoảng loạn thì Dịch Phong đã lấy một cái nồi và một cái bát từ trong túi trữ vật ra.

Sau đó, dưới tầm mắt của mình, Dịch Phong trực tiếp hòa nước vào nồi, lấy một ít củi từ trong kho đặt vào rồi bắt đầu châm lửa.

Vì không có dao trên người, Dịch Phong đã đập võ một trong những chiếc bát và bắt đầu dùng mảnh vỡ sắc nhọn để xử lý Hắc Khuê.

Lột da cắt thịt rồi cho vào nồi được làm liền một mạch.

Thoạt nhìn đã biết là rất thành thạo.

Hắn cho thêm vào một ít gia vị, và chẳng bao lâu sau đã có một mùi hương thoang thoảng bay ra khỏi nồi.

Khi Dịch Phong cảm thấy mọi thứ đã xong hết rồi, hắn lấy nồi ra và đổ đầy vào một cái bát lớn.

"Chà chà!"

"Món canh này thật là thơm!"

"Không phải là thoải mái, mà là toàn bộ cơ thể đều đang cực kỳ thoải mái!"

Gương mặt Dịch Phong tỏ vẻ thỏa mãn.

Nhìn thấy Hắc Khuê bao nhiêu năm qua theo hắn ta như vậy nay biến thành món ăn của người khác, trong lòng hư ảnh kia đang rỉ từng giọt máu, nhưng cho dù như vậy, hắn ta cũng chỉ thu mình lại trong góc không dám nhúc nhích.

Bao nhiêu năm sống ở trên đời, vậy mà lúc này hắn không thể nào nhìn ra được, nam nhân áo trắng trước mặt này chính là một lão quái vật siêu cấp.

Nếu không thì.

Sao mà hắn có thể coi thường cấm chế của tiên nhân được cơ chứ?

Sao mà hắn có thể dễ dàng né đòn tấn công của Hắc Khuê, thậm chí còn coi Hắc Khuê như một món ăn được đây?

Điều này cho thấy rằng, việc giáng sức ép của hắn chẳng có vấn đề gì cả.

Mà là do sự giáng sức ép đó không hề có một chút tác dụng nào so với người ở trước mặt này.

Vừa nghĩ đến đây thì hư ảnh kia cũng sắp phát khóc.

Trong lòng tràn đầy sự phiền muộn.

Hắn ta chỉ muốn bắt một tên trẻ tuổi tài giỏi đến đây để đoạt xá, nhưng không hề ngờ rằng mình lại dẫn một lão quái vật như vậy tới đây!

Còn về việc tại sao mà lại dẫn một lão quái vật như này tới đây, hay lão quái vật này tới đây vì mục đích gì, hắn ta cũng hoàn toàn không hề biết.

Hắn ta còn chẳng dám nói chứ đừng nghĩ là dám hỏi.

Hắn ta chỉ có thể co ro ở trong góc, che giấu toàn bộ khí tức thần hồn đến cực điểm, trong lòng thầm hy vọng lão quái vật này không tìm ra được hắn.