Người này không phải là người hôm đó ở trên bầu trời giúp hắn giết con sư tử sao? Điều gì đã khiến một người tu luyện mạnh mẽ như thế thành ra thế này? Chẳng lẽ trong núi thật sự có một cái gì đó khủng khiếp sao?
Dịch Phong bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.
Tuy nhiên, việc cứu người vẫn là quan trọng hơn, hắn nhất người nàng lên khỏi mặt đất, để lộ khuôn mặt thanh tú của nàng.
Nhưng lúc này hơi thở của nàng rất yếu ớt, bị một đòn tấn công mạnh mẽ như vậy đánh vào người khiến y phục tả tơi, từng phần da trắng nõn của nàng cũng dần lộ ra.
Đặc biệt là cặp chân dài miên man ấy càng thu hút ánh nhìn của Dịch Phong.
"Không được, không được nhìn. Điều quan trọng nhất là phải cứu người."
Dịch Phong chắp tay trước ngực, rũ bỏ tạp niệm, nghiêm túc giúp nàng kiểm tra vết thương.
Dù sao vết thương nặng kiểu này cũng phải kiểm tra kĩ lưỡng, Dịch Phong cũng khá am hiểu. Muốn chữa trị cho nàng, nhất định phải biết chỗ bị thương, nếu không sẽ dễ làm vết thương nặng hơn.
Vì vậy, Dịch Phong bắt đầu từ cánh tay của nàng.
Hắn nắn bóp nhẹ nhàng một cái.
May quá, xương cốt không bị làm sao cả.
Sau đó Dịch Phong nâng đôi chân dài của nàng lên, từ bàn chân đến đùi, kiểm tra chúng theo cách tương tự.
"Không sao hết"
Dịch Phong đưa mắt nhìn vào ngực nàng, nơi có dấu vết va chạm rõ ràng nhất.
Thế là hắn dùng tay kiểm cho xương sườn của nàng.
"Hình như chỗ này có gì đó không ổn thì phải"
Dịch Phong nghiêm túc lẩm bẩm, nhưng không dám chắc, đành phải kiểm tra lại nhiều lần.
Dù sao chuyện này cũng không thể đùa được, nếu bị gãy xương sườn mà không xử lý cẩn thận thì rất có thể sẽ ảnh hưởng đến các cơ quan khác trong cơ thế.
Thế là Dịch Phong lại sờ nắn lại kỹ càng hơn.
Nhưng đúng lúc này, đôi mắt xinh đẹp của nữ tử mặc đồ trắng kia đột nhiên mở ra, sát khí tràn ngập trong ánh mắt nàng bao trùm Dịch Phong.
+ ??
"Ngươi tỉnh rồi à!"
Dịch Phong thấy nàng mở to hai mắt, lập tức cảm thán, thầm nghĩ sức sống của nữ nhân này mãnh liệt thật đấy, sau đó trịnh trọng nhắc nhở: "Ngươi đừng nhúc nhích, ta giúp ngươi kiểm tra vết thương"
Dứt lời, Dịch Phong nhắm mắt lại, lòng bàn tay vẫn đang chạm vào xương sườn của người nữ nhân.
"Ta giết ngươi."
Nữ tử đồ trắng lạnh lùng, trong miệng phát ra một giọng nói lạnh như băng.
Nàng không bao giờ ngờ được rằng, phàm nhân này lại nhân lúc nàng đang bị thương mà lợi dụng nàng, nhưng càng đáng nói hơn là kể cả khi nàng tỉnh rồi, hắn vẫn còn công khai mà sờ...
Nhưng khi nàng chuẩn bị đánh bay hắn thì đột nhiên thấy cổ họng nhộn nhạo, miệng lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
"Ngươi có sao không?"
Dịch Phong vội vàng hỏi, còn định đỡ nàng dậy.
"Ngươi cút ngay cho ta.
Nữ tử đồ trắng hất cánh tay của Dịch Phong ra rồi lạnh lùng quát.
"Hả, ngươi làm sao vậy? Ta nói là ta sẽ giúp ngươi kiểm tra vết thương mà"
Bị quát như vậy, trong lòng Dịch Phong lập tức mất hứng, tuy rằng chuyện này rất dễ gây ra hiểu lầm, nhưng vì cứu người nên phải chịu thôi. Đây là lẽ thường mà, lẽ nào việc nào quan trọng hơn mà ngươi cũng không biết sao?
"Không cần ngươi quan tâm."
Sắc mặt nữ tử mặc đồ trắng vẫn lạnh như băng mà hét lên.
"Không cần thật sao?"
Dịch Phong cau mày hỏi.
"Cút!
Nữ tử áo trắng lạnh lùng hét lên, trong mắt hiện lên vẻ ghét bỏ.
"Được"
Ý định tốt không được đền đáp. Dịch Phong lười quản nên chỉ thu dọn đồ đạc rồi lập tức bỏ đi.
Đối với sự ra đi của Dịch Phong, nữ tử đồ trắng kia cũng không thèm để mắt tới.
Nàng nghiến răng, gượng đứng dậy. Nhưng vừa mới đứng dậy thì đã không trụ được mà lại ngã xuống. Nàng xem xét vết thương trên người mình một chút, quả nhiên là vết thương nghiêm trọng nhất từ trước đến giờ mà nàng từng bị.
"Grào!"
Đúng lúc này, một tiếng gầm rất to bỗng nhiên truyền đến, mang theo khí tức nặng nề tiến gần về phía nàng.
Nàng liếc nhìn một cái, mặt mày lập tức sa sầm.
Đây là một yêu thú cấp thấp, nếu như là trước kia, nàng sẽ không thèm ngó ngàng tới, nhưng bây giờ nàng chẳng khác gì con cá nằm trên thớt.
"Chết tiệt"
Khuôn mặt nàng tái xanh, sắc mặt lộ vẻ không cam lòng.
Nàng không thể chấp nhận rằng mình sẽ trở thành bữa ăn cho một con quái vật cấp thấp.
"Vụt!
Nhưng mà ngay khi nàng định bỏ cuộc, một mũi tên tre lao tới khiến con quái vật cấp thấp ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, một bóng trắng hùng hổ quay lại.
"Nữ nhân chết tiệt này, ngươi còn ngoan cố cái gì nữa hả, ta cứu ngươi mà còn chẳng thèm, giờ nằm bẹp dí như cái xác chết thì lại thấy vui hả?"
Nói nhẹ nhàng không chịu nghe, cứ phải nặng lời mới được sao?
Dịch Phong xụ mặt bước về, tiếp tục mắng một cách hùng hổ:
"Ngươi đừng tưởng rằng ngươi là người tu luyện thì rất giỏi, không có việc gì khiến ngươi lo lắng, cứu ngươi còn bị ngươi mắng một trận. Nếu không phải lần này là ta giúp ngươi, thì cứ ở đó mà khóc đi!"
"Hừm, chính là nhờ trước đây ngươi đã giúp ta một lần, nếu không ta cũng sẽ chẳng thèm quan tâm đến ngươi."
Khuôn mặt của nữ tử đồ trắng như được bao phủ bởi một lớp sương lạnh.
Một người phàm thực sự đang giảng đạo lý cho nàng nghe ư?