Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 371: Vượt qua Thập Vạn Đại Sơn. (2)




Dịch Phong nhanh chóng nhìn lên, hắn hoảng sợ khi phát hiện đó là một nữ nhân cực kì xinh đẹp.

Đôi chân ngọc ngà đứng trên không trung...

Dáng người cao gầy cùng với những đường nét tinh xảo, làn da trắng nõn không tì vết, mái tóc dài rũ xuống ngang lưng, đôi mắt lấp lánh như một dải ngân hà.

Dưới lớp áo trắng bay phấp phới, chiếc váy không gió mà tự mình tung bay, tựa như tiên nữ không nhiễm khói lửa trần gian.

Tay nàng cầm một cây trường kiếm, một cảm giác kinh sợ không biết từ đâu toả ra...

Không thể không nói cả vẻ đẹp và sức mạnh của nàng này đều khiến cho Dịch Phong rung động.

Hắn chắc chắn rằng nàng nhất định mạnh hơn Võ Linh!

"Cảm ơn cô nương đã giúp ta!"

Dịch Phong chắp tay nói. Tuy rằng hắn có thể giết chết được sư tử, nhưng dù sao tiết kiệm năng lượng vẫn tốt hơn.

Đôi lông mày xinh xắn của nàng khẽ chuyển động, nhìn Dịch Phong nhẹ giọng nói: "Tại sao một người phàm lại có thể ở đây được?"

"Ồ, chuyện này nói ra rất dài. Ta phải băng qua Thập Vạn Đại Sơn, sau đó thông qua núi Mạc Phủ để đến thành Bình Giang"

Dịch Phong cười nói.

"Vượt qua Thập Vạn Đại Sơn?"

Nghe vậy, tâm trạng nữ nhân mang đồ trắng đang bình thường bỗng nhảy dựng cả lên.

"Chuyện này có vấn đề gì hả cô nương?" Dịch Phong gãi đầu hỏi.

"Tốt hơn hết là ngươi nên trở về đi. Ngươi không thể đi qua Thập Vạn Đại Sơn này đâu, vừa rồi ngay cả một con quái vật cũng đủ sức giết chết ngươi, hơn nữa ngươi không thể tưởng tượng nổi trong núi có gì đâu." Nữ tử đồ trắng khuyên bảo.

"Ta có kinh nghiệm sinh tồn trong chuyện này, có lẽ vẫn có thể"

Dịch Phong mỉm cười, nếu như đã muốn lên núi, hắn chắc chắn là đã chuẩn bị một số thứ chẳng hạn như kim châm, độc dược...

Tất cả đều không thiếu.

Đây cũng là lý do vừa rồi Dịch Phong gặp sư tử, tuy rằng sắc mặt có chút nghiêm trọng, nhưng cũng không hề hoảng sợ.

Nữ tử đồ trắng liếc nhìn Dịch Phong không biết đang suy nghĩ cái gì, sau đó chân ngọc khẽ nhúc nhích, cả người hóa thành một luồng ánh sáng rồi biến mất trong bầu trời...

Dịch Phong định mở miệng tiếp tục cảm ơn, nhưng phát hiện ra rằng nàng đã biến mất.

Điều này lập tức khiến Dịch Phong cười khổ.

E rằng trong mắt những người tu luyện như vậy, phàm nhân như hắn chẳng qua là con sâu, con kiến nhỏ nhoi mà thôi.

Sau khi nữ tử đồ trắng kia rời đi, Dịch Phong lại tiếp tục cuộc hành trình.

Nhưng nhờ chuyện vừa rồi giúp Dịch Phong nhận ra một điều.

Thực sự rất nguy hiểm nếu đi loạn trong một ngọn núi lớn như vậy, bởi không ai có thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra.

Nhưng Dịch Phong vẫn như cũ, quyết định tiếp tục đi tiếp.

Theo suy nghĩ của hắn, nếu so sánh giữa một con thú hoang dã và một con người thì con người còn nguy hiểm hơn nhiều.

Tất nhiên, chuẩn bị nhiều một chút vẫn tốt hơn.

Vì vậy trong quá trình lên đường, Dịch Phong thông qua những kiến thức về y học mà hệ thống truyền cho hắn, hắn sẽ đặc biệt chú ý đến một số loại thảo dược cần thiết.

"Đây là Mặc Vu Thảo, có chứa kịch độc"

"Còn Bạch Khô Diệp này, nghe nói rằng một giọt nước từ nó có thể làm tê liệt mười con voi!"

Dịch Phong ngồi xổm trên mặt đất và cẩn thận thu thập các loại thảo dược.

Sau đó, hắn lấy ra một cái bát từ trong nhẫn trữ vật, giã tất cả các loại thảo dược này thành nước rồi đổ chúng vào một bình nhỏ.

"Hây"

"Mới được nửa bình."

"Để chắc chắn hơn, tốt nhất vẫn là đổ đầy một bình mới được"

Trong hai hoặc ba ngày sau đó, Dịch Phong vừa đi vừa sẽ chú ý đến mấy thứ đó.

Tất nhiên, hắn đã chuẩn bị rất nhiều những thứ khác. Hắn dùng đao gọt cây trúc thành rất nhiều câu cây ngân châm, lớn nhỏ có cả.

Hắn còn làm rất nhiều mũi tên có cùng kích thước.

"Piu Một mũi tên độc đột nhiên bay ra, một con báo nhỏ đang tấn công hắn đã ngã xuống đất trong tích tắc.

"Tuyệt quá."

Dịch Phong rất hài lòng với kiệt tác của chính mình.

Thoáng một cái đã hơn nửa tháng sau, lúc này Dịch Phong ở sâu trong Thập Vạn Đại Sơn. May mắn thay, trên đoạn đường đi cũng không nguy hiểm lắm.

Bùm!

Lúc này, phía chân trời xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng nổ rất lớn, lóe lên vô số ánh lửa.

Dịch Phong cau mày.

"Là sét đánh sao?"

Dịch Phong đã đoán như vậy khi thấy ánh sáng lóe lên.

Nhưng Dịch Phong không quan tâm lắm. Dù sao tia sáng này cũng ở khá xa so với hắn.

Nhưng ngay khi hắn định tiếp tục lên đường, hắn chợt phát hiện có thứ gì đó ở phương trời xa kia đang hướng về phía mình.

Tốc độ của nó nhanh như một thiên thạch.

"Cái này... hình như là một bóng người?"

Dịch Phong cố gắng mở thật to đôi mắt để nhìn, nhưng ngay khi hắn đang kinh ngạc thì hắn phát hiện ra rằng chuyện đáng sợ hơn là bóng người đó đang tiến gần hơn về phía mình.

"Mẹ nó!"

Dịch Phong vừa mắng vừa bỏ chạy.

"Bùm!"

Hắn vừa chạy được mấy bước, bóng người kia ngã xuống đất, rất nhiều cây cối ở gần đó đổ rạp xuống, bị gãy làm đôi.

Dịch Phong cũng bị luồng sức mạnh này làm cho ngã xuống đất.

"Phụt phụt phụt..."

Dịch Phong bò lồm cồm từ mặt đất dậy, trong miệng phun ra một ngụm bùn, đột nhiên phát hiện trước mặt có một bóng người ở trong hố lớn.

Đến gần hơn.

Dịch Phong hết sức ngạc nhiên.