Mặc dù cảm thấy khó chịu, nhưng nàng phải thừa nhận rằng vừa rồi, quả thực chính là người phàm này đã cứu nàng.
"Này, ngươi có vẻ vẫn chưa chịu thừa nhận nhỉ?"
Dịch Phong tức giận nói: "Vậy được, lúc trước ngươi giúp ta, bây giờ ta giúp ngươi, hai ta không còn nợ nhau nữa, ngươi ở lại đây một mình đi, ta đi trước, nhưng ta đảm bảo ngươi sẽ không ở đây lâu được đâu, ngươi sẽ bị một con thú hoang ăn thịt, sau đó đi qua ruột, dạ dày, rồi tiêu hóa và cuối cùng ngươi sẽ biến thành từng đống từng đống chui ra"
"Dù ngươi là người tu luyện hay là đại mỹ nhân, nhưng cuối cùng ngươi cũng sẽ chỉ trở thành một đống phân mà thôi."
Dịch Phong xua tay sau đó lập tức rời đi.
Người tu luyện thì sao?
Xinh đẹp thì sao?
Ngươi khi bị thương thì không phải là rác rưởi sao, còn không muốn lão tử ra tay cứu giúp sao?
Hơn nữa, một câu cảm ơn cũng không có, mà còn trưng ra bộ mặt lạnh lùng xua đuổi ta, ta mới không quen với ngươi thì có.
Lời nói của Dịch Phong quanh quẩn trong tâm trí của nữ tử đồ trắng, khuôn mặt nàng lộ vẻ khó chịu.
Chết sao?
Nàng không sợ.
Nhưng nếu thật sự như những gì Dịch Phong nói, nàng sẽ bị yêu thú ăn thịt rồi biến thành phân và nước tiểu là điều nàng tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Nhìn bóng lưng Dịch Phong rời đi, nàng cuối cùng không nhịn được nữa mà hét lên: "Ngươi quay lại đây."
"Sao cơ?"
Dịch Phong nghiêng đầu hỏi.
Nữ nhân mặc đồ trắng nghiến chặt hàm răng, một lúc sau mới trả lời: "Chuyện vừa rồi là ta hiểu lầm ngươi, xin lỗi"
"Làm vậy sớm hơn là được rồi"
Dịch Phong liếc nhìn nữ tử đồ trắng, sau đó miễn cưỡng bước lại, ngồi xổm xuống trước mặt nàng.
"Ngươi bị thương nặng như vậy, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?"
Dịch Phong hỏi.
"Không ổn lắm"
Nữ tử đồ trắng có chút trầm ngâm, nói.
"Nghe nói ngươi tu luyện có thể tự mình hồi phục, có đúng không?" Dịch Phong hỏi.
"Ừm!"
Nữ tử đồ trắng gật đầu.
"Vậy mất bao lâu để hồi phục vết thương?" Dịch Phong lại hỏi.
Nữ nhân mặc đồ trắng nhíu mày, nói: "Ta không thể hồi phục trong thời gian ngắn. Người đã chiến đấu với ta là một Lục Mệnh Yêu Đế đã tu luyện tới mức thần thông quảng đại. Sức mạnh của hắn có thể phong ấn kinh mạch của ta"
Sau đó, nàng cảm thấy không cần phải nói nhiều lời như vậy với một người phàm như Dịch Phong, nên nàng nói thêm: "Chuyện này ngươi không cần xen vào, ta sẽ tự mình giải quyết vấn đề thương tích"
"Không cần xen vào nghĩa là sao hả?"
Sau đó Dịch Phong lại nói thẳng: "Bây giờ chúng ta đang ở cùng nhau, vấn đề thương tích của ngươi vẫn chưa được giải quyết.
Nói thẳng ra thì chuyện này vướng víu đấy"
Khuôn mặt xinh đẹp của nữ bạch lại càng thêm lạnh lùng.
"Sao, ta nói sai gì sao?"
Dịch Phong tức giận nói: "Bây giờ, tu vi của ngươi đang bị phong ấn, không thể tự mình chữa trị. Đây không phải là gánh nặng sao?"
Nữ tử đồ trắng không nói nên lời.
Tu vi của nàng thực sự bị một người phàm nói là gánh nặng sao, điều này thực sự khiến nàng cực kì tức giận, nhưng nàng vẫn không thể bác bỏ nó.
"Ài"
Dịch Phong lắc đầu thở dài: "Ta có thể không giúp ngươi chữa nội thương, nhưng hãy để ta xem cho ngươi những vết thương bên ngoài này đi"
Vừa nói, Dịch Phong vừa vươn lòng bàn tay về phía nữ tử đồ trắng.
"Ngươi định làm gì?"
Sắc mặt nữ tử đồ trắng thay đổi, nàng nhìn Dịch Phong một cách phòng bị, rồi nói.
"Ngươi ngồi im đó cho ta, đừng nhúc nhích!" Dịch Phong nghiêm mặt nói: "Ta sẽ xem vết thương cho ngươi."
Nói xong, lòng bàn tay của Dịch Phong bắt đầu chạm từ ngực của nàng đi xuống, thấy ánh mắt không tin tưởng của nàng, Dịch Phong lại nói: "Đừng lo lắng, ta biết cách chữa trị. Hình như xương sườn của ngươi đã bị gãy rồi. Nếu nó không được chữa trị kịp thời thì chắc chắn nó sẽ là một rắc rối lớn, hơn nữa nó cũng sẽ ảnh hưởng đến các hoạt động của ngươi nữa."
Nghe vậy, nữ tử đồ trắng do dự hồi lâu, nhìn thấy về mặt nghiêm túc của Dịch Phong, nàng bán tín bán nghi đồng ý, sau đó để lòng bàn tay của Dịch Phong với tới.
Lòng bàn tay của Dịch Phong lại chạm vào ngực nàng một lần nữa, khiến thân thể nàng không nhịn được mà khẽ run lên.
Cảm nhận được nhiệt độ xa lạ này, khuôn mặt xinh đẹp không biết nên có biểu cảm như thế nào, đây là lần đầu tiên một nam nhân tiếp xúc gần gũi với nàng như vậy, hơn nữa, hắn ta lại là một người phàm.
Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ của Dịch Phong, có vẻ như hắn đang thực sự kiểm tra vết thương của nàng, mặc dù lòng bàn tay kia đang đặt ở nơi kín đáo của nàng nhưng cũng không di chuyển xung quanh, vì vậy nàng mới nghiến răng chịu đựng.
"Ừm!"
Sau khi xác nhận lại nhiều lần, Dịch Phong nghiêm nghị gật đầu nói: "Cũng may, xương sườn của ngươi bị nứt nhẹ, các bộ phận khác cũng không có vết gãy rõ ràng. Phải nói là khả năng phòng thủ của ngươi mạnh mẽ thật đấy!"
"Vậy làm thế nào ta mới có thể hoạt động bình thường?"
Nữ tử đồ trắng không khỏi hỏi.
"Việc này chỉ cần tự mình nghỉ ngơi một thời gian là có thể đi lại được rồi" Dịch Phong nói.
Nghe vậy Nữ tử đồ trắng gật đầu.
Sau một hồi do dự, nàng nói: "Cảm ơn."