Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 344: Ngươi thật sự nghĩ ngươi là một vị thần sao?




Không có gì lạ khi phế vật dưới chân nàng xem người nam tử đồ đen này như một phàm nhân.

Nhưng phế vật này không hề nhận ra đây là một viên yêu đan.

Nhưng nàng có thể nhận ra hắn có thể coi Dạ Phong Yêu Linh cùng với yêu đan trong tay như thứ đồ chơi để thưởng thức như vậy thì hắn không thể đơn giản chỉ là một người phàm bình thường.

Ít nhất, tình huống mà nàng không thể nhìn thấu cũng không thể đoán được khiến nàng không dám lập tức hành động một cách hấp tấp.

Ngoài ra, cách hắn ta nhìn chằm chằm vào nàng khiến nàng vô cùng khó chịu.

Bỗng nhiên, Lâu Bản Vĩ có hành động.

Điều này làm cho Thủy Hành có chút cảnh giác.

Nhưng điều mà nàng không ngờ là nam nhân mặc áo đen hái một bông hoa nhỏ bên cạnh, sau đó đột nhiên đi về phía nàng.

Hàng loạt hành động khó kiểu này khiến cho Thủy Hành chết lặng.

"Các hạ có ý gì?"

Thủy Hành cảnh giác nhìn Lâu Bản Vĩ, rồi nhìn bông hoa nhỏ, không khỏi thắc mắc, hỏi.

"Ồ, quên giới thiệu bản thân"

Lâu Bản Vĩ sửa sang lại chiếc áo choàng đen, đứng thẳng người rồi trịnh trọng nói: "Tại hạ là Lâu Bản Vĩ, là một tra nam, nàng và ta dù mới gặp nhưng thân thuộc, hi vọng ta có thể cùng nàng qua một đêm thật đẹp!"

Điều này... làm cho Thủy Hàng kinh ngạc đến nỗi suýt chút nữa thì há miệng chữ O mắt chữ A.

Người này, không biết thực lực của nàng sao?

Trong trường hợp này, thực sự là trêu chọc nàng, hơn nữa còn trêu chọc không có trình độ tới như vậy?

Vân Lăng - kẻ vẫn đang nằm trên mặt đất sùi bọt mép, thật sự muốn chết rồi.

Mẹ nó, tên lùn này thực sự không bình thường nữa rồi. Hắn không biết nên ngưỡng mộ hay nói hắn ta ngốc nữa.

Nhìn dáng vẻ chân thành của Lâu Bản Vĩ, Thủy Hành gượng cười, nói: "Tốt hơn hết là các hạ không nên đùa với ta như thế này, đi thẳng vào vấn đề nhé. Ta muốn hạt châu trong tay ngươi."

"Vậy nên các hạ có thể nhường nó cho ta được không?"

Rồi nàng nhìn Lâu Bản Vĩ với ánh mắt sáng ngời.

Hôm nay, nàng chắc chắn phải lấy được viên yêu đan này.

Nếu hắn sẵn sàng đưa nó cho nàng, mọi chuyện sẽ êm xuôi.

Nhưng nếu hắn không muốn đưa cho nàng, cho dù không thể nhìn thấu tu vi của hắn, nàng cũng chỉ đành cướp đi.

"Hóa ra cô nương thích hạt châu này." Lâu Bản Vĩ nói: "Được thôi, chỉ cần cô nương ngủ với ta, trò chuyện rồi uống rượu cùng ta, ta sẽ đưa nó cho ngươi."

Nghe vậy, Thủy Hành chợt biến sắc.

Nàng xem như đã hiểu, nam nhân mặc đồ đen trước mắt quả là hiếm thấy.

Nếu đã vậy, nàng quyết định thử đi theo hắn...

"Được rồi, ta đã đồng ý với ngươi, sau đó ngươi có thể cho ta hạt châu này ư?" Khoé miệng Thủy Hành cong lên, ung dung nói.

"Được được!"

Lâu Bản Vĩ vui vẻ nói, không nói nhiều lời, đưa cho Thuỷ Hành viên yêu đan trong tay, đồng thời cũng không quên tặng bông hoa cho nàng.

Nắm chặt viên yêu đan trong tay, Thủy Hành lộ ra vẻ mặt vui vẻ đến khó tin.

Nàng không thể ngờ rằng hắn thật sự cứ như vậy mà mà đưa viên yêu đan này tới tận tay cho mình.

Ban đầu, nàng chỉ định thử làm theo lời lời nam nhân áo đen, nhưng nàng không hy vọng rằng hắn ta thực sự có thể cho nàng viên yêu đan này.

Nhưng ai biết được, nam nhân mặc áo đen này lại hào phóng đến thế?

Thật là một chuyện hiếm thấy!

Nàng rất phấn khởi, có viên yêu đan này rồi, có lẽ nó có thể sẽ giúp nàng đột phá.

"Cô nương tới đây ngồi đi, mau tới đây ngồi"

Lâu Bản Vĩ nóng lòng vẫy tay ra hiệu, đồng thời di chuyển một viên đá bên cạnh, phủi sạch bụi bẩn trên viên đá và ra hiệu một cách ân cần.

"Chậc chậc, nếu ngồi thì ngươi cũng nên ngồi một mình thì hơn, mặt khác cảm ơn viên yêu đan này của ngươi" Thủy Hành nhếch miệng nhàn nhạt nói.

Dù sao viên yêu đan đã ở trong tay nàng rồi, ai còn thực sự muốn trải qua một đêm tuyệt vời cùng với ngươi chứ?

Dứt lời, nàng cười chế nhạo.

Sau đó, nàng vụt lên và biến mất trong màn sương.

Lâu Bản Vĩ háo hức, ngây ngốc nhìn nàng đột ngột biến mất.

Cả người choáng váng giật mình.

Ở bên cạnh, Vân Lang từ trên mặt đất lảo đảo đứng dậy, nhìn Thủy Hành đã rời đi, trên mặt lộ ra về khó tin.

Hắn vốn cho rằng kết cục của hắn chỉ có chết, nhưng không ngờ Thủy Hành lại rời đi như thế này.

Cảm giác sống sót sau một chuyện đáng sợ như thế này thật tốt.

Hắn vội vàng hỏi Lâu Bản Vĩ: "Tên lùn kia, cái quái gì vừa xảy ra vậy? Ngươi có hạt châu gì mà quan trọng đến mức khiến nàng không hề quan tâm đến tính mạng của hai chúng ta thế?"

Giọng của Vân Lang vang lên, Lâu Bản Vĩ giật mình phản ứng lại, hắn khóc lóc một cách thảm thiết: "Tại sao nàng có thể nói dối ta chứ? Tại sao nàng lại bỏ ta mà rời đi? Không phải nàng đã nói rằng sẽ cùng ta trải qua một đêm vui vẻ sao? Niềm tin giữa người với người đâu cả rồi?"

Hắn lấy tay phải ôm trái tim, bàn chân lảo đảo lùi về phía sau.

Đau đớn.

Mẹ nó thật đau lòng.

Cuối cùng hắn cũng cũng nhận được cảm giác bị nữ nhân lừa dối, bị nữ nhân làm tổn thương là thế nào.