Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 343: Các hạ là người phương nào




"Này tên lùn tịt kia, ta hỏi ngươi, chủ nhân của ta ở đâu?" Vân Lang dùng vẻ mặt lạnh lùng hỏi.

Lâu Bản Vĩ trợn mắt liếc hắn một cái, không thèm để ý.

Vân Lăng mặt mũi nóng sôi, cực kì tức giận.

Được lắm tên lùn tịt kia, chuyện đã xảy ra trên sông trước đó thì cũng thôi đi, vậy mà bây giờ còn dám phớt lờ hắn, đúng là khiến hắn tức xì cả khói đầu.

Nhưng hắn đang muốn lợi dụng cơ hội có không ai ở đây dạy dỗ Lâu Bản Vĩ một bài học thì bỗng đột nhiên phát hiện trong sương mù phía trước xuất hiện một bóng người cao gầy chậm rãi đi ra.

Nàng dần dần lộ ra một khuôn mặt tuyệt mỹ. Nhưng thứ khiến người ta chú ý nhất là mái tóc bạch kim của nàng, xõa ngang vai như thác nước.

Nhưng khi nhìn thấy nàng, đột nhiên sắc mặt Vân Lang thay đổi tức thì, như thể thấy quỷ.

Hắn không bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ gặp nàng này ở đây.

"Vân Lang bái kiến Thủy Hành tiền bối. Ta không biết ngươi đang ở đây, Vân Lang đã đắc tội rồi, ta sẽ lập tức rời đi ngay."

Da đầu Vân Lang tê rần, chắp về phía nàng hành lễ.

Sau đó, hắn nhìn Lâu Bản Vĩ, nháy mắt và nói: "Tên lùn kia, đi mau, mau đi cùng ta"

Tuy nhiên.

Lâu Bản Vĩ không hề làm theo lời hắn nói, ngơ ngác đi tới phía nàng, hắn không khỏi lẩm bẩm: "Thật là một tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, giá như tỷ có thể ở với ta cả đêm thì tốt rồi."

Muốn chết à!

Khi nghe những lời này của Lâu Bản Vĩ, Vân Lang bị dọa sợ đến tái mét mặt mũi.

Vào lúc này, hắn hận không thể bóp chết Lâu Bản Vĩ.

Tên lùn tịt này đúng thật là không biết trời cao đất rộng, cũng không nhìn người phía trước là ai mà lại dám nói ra những lời không biết ngượng như vậy.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn nhanh chóng hướng về phía nàng, mỉm cười hối lỗi, nói: "Tiền bối, ta lập tức đưa hắn đi ngay."

Nói xong, hắn kéo kéo cánh tay của Lâu Bản Vĩ, định đưa hắn đi.

Nhưng trước khi hắn kịp bước tới, có một âm thanh như trêu đùa phát ra từ miệng nàng.

"Ngươi là người của Hoang Vô Kính phải không?"

Vân Lang giống như bị sét đánh trúng, đứng như trời trồng, trên mặt lộ ra một nụ cười chua xót.

Hắn ta còn cho rằng nữ nhân này không nhận ra mình nên muốn nhân cơ hội này nhanh chóng đưa Lâu Bản Vĩ rời khỏi đây. Nhưng không ngờ, nữ nhân này lại một lời nói ra thân phận của hắn.

Đánh mối quan hệ giữa hắn và nàng, hắn muốn rời đi, e rằng không thể nào.

"Tiền bối thật là tinh mắt"

Vân Lang dứt khoát không trốn tránh nữa, quay đầu cười nói.

Nhưng nàng không để ý tới Vân Lăng, mà nhìn thẳng vào hạt châu trong tay Lâu Bản Vĩ.

Nàng xuất hiện ở nơi này là bởi vì khí tức trên hạt châu thu hút nàng.

Yêu đan của Nhị Mệnh Yêu Đế.

Hơn nữa, viên yêu đan đó mang thuộc tính thủy.

Đối với nàng mà nói, đó là một báu vật cực kì quý hiếm!

"Tiền bối, ta ở lại cũng không thành vấn đề, nhưng tên lùn tịt bên cạnh ta cũng chỉ là một người phàm, tình cờ hắn đi cùng đường, ngươi có thể thả hắn đi được không?" Vân Lang nói với nàng.

Đồng thời, hắn cũng quay xuống nhìn Lâu Bản Vĩ, nhỏ giọng nói: "Tên lùn kia, ngươi đối với ta không tốt lắm, nhưng chuyện này không liên quan gì đến ngươi. Ta sẽ cố gắng hết sức để giúp ngươi bỏ trốn. Nếu ngươi có thể chạy ra ngoài, hãy tìm chủ nhân của ta rồi nói cho hắn biết những gì đã xảy ra ở đây. Nếu ngươi không thể tìm thấy chủ nhân của ta... Hãy rời khỏi nơi này và đừng bao giờ quay lại."

Nhưng nữ nhân kia vẫn phớt lờ Vân Lang.

Hai con mắt láo liên vẫn đang chăm chú nhìn vào yêu đan trong tay Lâu Bản Vĩ.

Sau đó.

Nàng từ từ nhấc đôi chân dài không tỳ vết của mình lên rồi đi về phía Lâu Bản Vĩ.

Thấy vậy, sắc mặt Vân Lang thay đổi tức thì, hắn chặn trước mặt Lâu Bản Vĩ, nói: "Tiền bối, như ta đã nói, hắn chỉ là một người phàm. Hắn ta không liên quan gì đến chúng ta. Ta hy vọng nàng có thể để hắn đi"

"Lắm chuyện"

Nàng cuối cùng cũng lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn, giọng nói cùng lúc trầm xuống, một giọt nước xuất hiện từ hư không, sau đó ngưng tụ lại thành một lòng bàn tay trong suốt.

Bàn tay kia mãnh liệt đánh tới tấp vào Vân Lang.

Tất cả đều xảy ra rất nhanh.

Vân Lang trừng hai mắt, ngã xuống mặt đất, miệng sùi bọt mép.

"Phế vật, ngươi lấy đâu ra cái tự tin rằng hắn cần ngươi nghĩ cách chạy trốn vậy?"

Nàng liếc nhìn Vân Lang với về khinh thường. Sau đó, nàng nhìn Lâu Bản Vĩ và hỏi: "Các hạ là người phương nào?"

Vân Lăng nằm trên mặt đất trợn to hai mắt.

Có chuyện gì với nữ nhân này vậy?

Ý nàng ta là tên lùn tịt này mạnh hơn hắn sao?

Điều này, sao có thể...

Nhưng Thuỷ Hành hoàn toàn phớt lờ hắn, bước qua hắn rồi đứng lại cách vị trí của Lâu Bản Vĩ một trượng.

Đôi mắt nhìn từ trên xuống dưới dò xét Lâu Bản Vĩ.

Tựa như muốn nhìn thấu hết Lâu Bản Vĩ.

Tuy nhiên, nàng không thấy dù chỉ là một chút tu vi nào trên người Lâu Bản Vĩ. Thoạt nhìn, hắn giống như một người phàm.