Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 345: Ngươi thật sự nghĩ ngươi là một vị thần sao? (2)




"Ngươi thôi đi, có thể thoát được một kiếp nạn đã là may mắn lắm rồi, ngươi còn muốn nàng qua đêm với một kẻ phàm phu như ngươi sao, ngươi có biết nàng là ai không?" Vân Lăng trợn mắt nói thẳng.

Nhưng Lâu Bản Vĩ phớt lờ hắn, thay vào đó hắn ta cực kì tức giận.

"Không được, nữ nhân chết tiệt này, nếu đã nói cùng đi với ta thì ta nhất định phải bắt nàng trở về."

Giọng nói tức giận của Lâu Bản Vĩ phát ra.

Lòng bàn tay khẽ nhấc lên, hắn quát: "Quay lại cho bổn tra nam nhanh!"

"Hát"

Vân Lang liếc nhìn Lâu Bản Vĩ.

Hắn coi như đã nhìn ra, tên lùn này đúng là đã xem nàng ta như một món hàng.

Chỉ cần phất tay một cái thì ngươi có thể bắt được Thủy Hành trở lại sao?

Ngươi thật sự nghĩ ngươi là một vị thần sao?

Nhưng ngay sau đó.

Vân Lang trợn tròn mắt.

Chỉ thấy ở giữa sương mù dày đặc, một bóng dáng quen thuộc bay ngược trở lại.

Trong nháy mắt, Lâu Bản Vĩ đã bắt gọn trong tay.

Vân Lang hô hấp một cách khó khăn, cứ cảm giác mình không thở nổi, chẳng khác nào như hóc xương cá trong yết hầu, cả buổi không nói nổi một câu, tròng mắt cũng sắp vỡ tung vì kinh sợ.

Cái tên lùn tịt này đưa tay lên nhẹ nhàng, vậy mà lại thật sự bắt được Thuỷ Hành trở lại ư?

Cảnh tượng này khiến Vân Lang thấy không chân thực.

Thậm chí là trực tiếp phá vỡ nhận thức của hắn.

Nhưng mà, sự thật xảy ra trước mắt, hắn lại tận mắt nhìn thấy, cho dù có khó tin thì cũng không thể là giả được.

Trong nháy mắt hắn lập tức hiểu ra, cái tên lùn tịt này là một cường giả siêu cấp.

Kẻ đó mạnh đến nỗi khiến hắn không dám tưởng tượng.

Thuỷ Hành là người như nào cơ chứ, hắn cứ như vậy mà tiện tay bắt về ư.

Nhớ tới việc bản thân cứ mở miệng ra là "tên lùn kia" mở miệng ra là "phế vật", hắn lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Hai chân.

Run run đánh vào nhau không chịu thua kém.

Hàm răng.

Cũng đập vào nhau cầm cập.

Mà vào giờ phút này, trên mặt Thuỷ Hành cũng tràn đầy vẻ sợ hãi.

Vừa rồi nàng vẫn còn đang đắc chí bởi vì thuận lợi lấy được yêu đan của Nhị Mệnh Yêu Đế, trong lòng cũng đang cười nhạo tại sao lại đụng phải kẻ kì dị khôi hài như Lâu Bản Vĩ, nhưng ngay sau đó, nàng lập tức cảm thấy có một bàn tay vô hình bắt được nàng.

Hơn nữa có một luồng sức mạnh khiến cho nàng hoàn toàn không cách nào chống cự được, bắt nàng trở về.

Thủ đoạn này.

Cho dù là một Nhị Mệnh Võ Đế đỉnh phong như nàng cũng lần đầu mới nghe nói tới.

Quả là vượt qua nhận thức của nàng về sức mạnh.

Trong nháy mắt nàng lập tức hiểu được, nàng gây ra đại hoạ rồi.

Đắc tội một cao thủ siêu cấp khiến cho nàng cảm thấy tuyệt vọng.

"Tiền... tiền bối"

Nàng bất chấp quay đầu lại, nhìn người mặc áo choàng đen phía sau, gắng gượng lộ khuôn mặt tươi cười rồi giải thích: "Tiền bối, ta có mắt như mù, mong ngươi giơ cao đánh khẽ, xin đừng chấp nhặt với ta, bây giờ ta lập tức trả lại yêu đan của ngươi cho ngươi."

Nói xong, nàng vội vàng dùng hai tay dâng viên yêu đan kia lên.

"Hừ, vậy mà ngươi lại dám lừa gạt tình cảm của ta, bổn tra nam rất tức giận."

Lâu Bản Vĩ dùng một tay bóp nát viên yêu đan của Nhị Mệnh Yêu Đế, phát ra âm thanh phẫn nộ.

Thuỷ Hành nhìn thấy cảnh tượng này, toàn thân không ngừng run rẩy.

Phải biết rằng, yêu đan chính là thứ cứng rắn nhất của yêu thú, vậy mà lại bị một tay bóp vỡ nát như thế.

Vậy nếu như muốn bóp chết nàng thì chẳng phải dễ như trổ bàn tay hay sao?

Nàng vội vàng quỳ trên mặt đất, cơ thể run rẩy cầu xin tha thứ:

"Tiền bối tiền bối, thật sự ta có mắt không tròng, vãn bối nguyện ý làm bất cứ chuyện gì để xoa dịu cơn thịnh nộ của tiền bối"

"Ta muốn ngươi hầu hạ ta!"

Lâu Bản Vĩ phẫn nộ nói.

"Được được được, chỉ cần tiền bối nguôi giận, bảo vãn bối làm gì, ta cũng đều bằng lòng" Thuỷ Hành vội vàng nói.

"Hừ, cái này còn được."

Lúc này cơn thịnh nộ của Lâu Bản Vĩ mới vơi bớt đi một chút, sau đó hắn đặt mông ngồi xuống tảng đá, cơ thể cũng thong dong dựa lên thân cây phía sau, sau đó phất phất tay nói: "Nhảy một điệu cho bổn tra nam xem trước đã.

Điều này khiến cho Thuỷ Hành lộ vẻ khó xử.

Bảo nàng đánh một bộ võ kỹ thì không thành vấn đề, nhưng ngươi bảo ta nhảy một điệu thì chẳng phải muốn dồn ta vào chỗ chết hay sao?

Điều quan trọng là ta cũng sẽ không làm!

"Hử?"

Nhưng mà, dưới hắc bào kia lại truyền ra một âm thanh hờn giận.

Thuỷ Hành run run, cắn chặt đôi môi đỏ mọng kiên trì đến cùng, vặn vẹo thân hình như rắn nước, xấu hổ nhảy trước mặt Lâu Bản Vĩ, Bên cạnh.

Vân Lang xem đến choáng váng.

Đây chính là Thuỷ Hành đó!

Nhân vật khiến hắn tôn trọng và cũng kiêng kị ba phần, vậy mà lại uốn éo lắc lư trước mặt hắn như vậy ư?

Hắn hít vào một hơi khí lạnh.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn hoàn toàn không dám tin sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Đúng lúc này, hắn đột nhiên phát hiện Lâu Bản Vĩ quay đầu về phía hắn.