Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 342: Khí vận chi tử (2)




Hoang Vô Kính càng thêm hoang mang, nhìn Dịch Phong hai tay chắp sau lưng, vừa đi vừa ngẩng đầu ngâm nga một bài hát dân gian, hắn lập tức cảm thấy mọi thứ trước mắt thật hư ảo.

"Chẳng lẽ là khi lão đệ Dịch Phong đến, sát trận đã tự động biến mất?"

Hắn suy nghĩ rất lâu, cũng chỉ có thể tìm ra lời giải thích như vậy.

Nghĩ về điều này, hắn lộ ra tư thế phòng thủ, cẩn thận bước một bước.

Quả nhiên, sát trận đã biến mất.

Thì ra là vậy!

Hoang Vô Kính thở phào nhẹ nhõm, xem ra thời điểm Dịch Phong đi đến một cách dễ dàng thì sát trận cũng vừa mới biến mất.

Mặc dù đây là lần đầu tiên trong đời hắn thấy trận pháp này tự động biến mất, nhưng những thứ trước mắt chỉ có thể được giải thích theo cách này.

"Chà, xem ra lão đệ ta thật sự là đứa con trai của thần may mắn rồi. Tượng gỗ trước đây đã cứu mạng ta, chưa kể thời điểm biến mất của sát trận vừa rồi lại trùng hợp như vậy."

Hoang Vô Kính thở dài.

Sau đó nhanh chóng đuổi kịp Dịch Phong.

"Thế nào lão ca, ngươi còn chưa tìm được tên hộ vệ kia sao?"

Dịch Phong hỏi.

Ánh mắt Hoang Vô Kính hơi trầm xuống, lắc đầu.

Nhìn là biết ngũ hành hỗn loạn cố ý nhắm vào hắn.

Ngay cả Hoang Vô Kính hắn cũng là dựa vào bức tượng gỗ mà Dịch Phong đưa mới tránh được một kiếp, chỉ sợ Vân Lang lại không may mắn như vậy.

Nghĩ đến bức tượng điêu khắc bằng gỗ ấy, Hoang Vô Kính tự hỏi có nên nói cho Dịch Phong biết chuyện vừa rồi không, có nên để cho Dịch Phong biết rằng bức tranh khắc gỗ nhỏ mà Dịch Phong đưa đã cứu mạng hắn hay không.

"Ai da đô"

"Ai da đô"

"Ài ý ài ý ài ý ài ý ài da đô...

Nhưng khi nhìn Dịch Phong hai tay chắp sau lưng, rung đùi đắc ý, vẻ mặt thoải mái ngâm nga một bài hát dân gian khiến hắn cảm thấy khó nói nên lời, thế là hắn không nghĩ đến ý định này nữa.

Bởi vì để nói với Dịch Phong những gì đã xảy ra vừa rồi có nghĩa là hắn cần phải kể tất cả mọi thứ, bao gồm cả tu vi và thân phận của hắn.

Không cần biết chuyện như này có làm cho Dịch Phong sợ hãi hay không, hắn cũng cần phải xem xét sau khi bại lộ thân phận và tu vi thì Dịch Phong có chịu giữ quan hệ này với hắn hay không?

Vì vậy, hắn đã quyết định không nói.

Đối với ơn cứu mạng của Dịch Phong, hắn thầm nhớ trong lòng, chỉ mong có cơ hội báo đáp.

"Yên tâm đi lão ca, hộ vệ kia của ngươi nhất định sẽ không có chuyện gì, không chừng hắn cũng như ngươi, sợ hãi đến nỗi bất động, sau khi sương mù tan, hắn chắc chắn sẽ quay về" Dịch Phong cười an ủi.

"Ta cũng mong là như vậy!"

Hoang Vô Kính gượng cười.

Thực ra, điều khiến hắn lo lắng nhất không phải Vân Lang, mà là nhân vật khác chưa từng xuất hiện.

Thủy Hàng.

Một nữ nhân khiến hắn cảm thấy kinh khủng.

Hắn tự hỏi chính mình, ở vùng đất hỗn loạn này làm gì có mấy ai mà không đáng sợ chứ, nhưng Thủy Hàng này còn ở trên hẳn mức độ đó.

Nói không ngoa, nếu không phải vì thân phận của bản thân thì mỗi khi nhìn thấy nàng, hắn đều muốn đi đường vòng.

Với phong cách làm việc của ngũ hành, nếu ba người Hoả Hành xuất hiện trong núi, thì Thủy Hàng cũng phải ở trong núi!

Nếu nữ nhân này thật sự ở trên núi thì sớm muộn gì hắn cũng phải gặp nàng.

Kim Hành là không nói không rằng mà chết, nếu nàng biết Mộc Hành, Hoả Hành, Thổ Hành cũng đã chết thì khi hai người gặp nhau chẳng phải sẽ đánh tới khi một trong hai chết sao.

Vừa nghĩ đến đó, hắn lập tức cảm thấy đau đầu.

Bởi vì khi đối mặt với nữ nhân này, hắn hoàn toàn không biết hắn có cơ hội thắng không.

Dưới gốc cây.

Lâu Bản Vĩ ngồi trên nền đất một cách chán nản.

"Chán quá đi"

Hắn thở dài một hơi, hắn lấy một hạt châu từ trong lòng ngực ra rồi ném nó xuống đất để chơi.

"Ca, đừng thở dài nữa, đệ đệ sẽ biểu diễn một trò vui cho người xem:

Trong tay áo hắn, Dạ Phong Yêu Linh chui ra cùng với giọng nói nịnh nọt, sau đó nó dựng cơ thể mình lên thành vòng tròn rồi lăn lông lốc.

"Dạ Phong, trông ngươi cùng với hạt châu của ta hệt như một cục phân tròn tròn biết lăn vậy. Tốt hơn hết là ngươi nên tự xem lại bản thân có chỗ nào đẹp đi" Lâu Bản Vĩ lắc đầu.

"Ca, đệ đệ không muốn thấy ca nhàm chán nên mới trêu chọc ca như vậy." Dạ Phong Yêu Linh nịnh hót, nói: "Ngươi thực sự không vui sao, hay là ngươi chơi với ta đi?"

Lâu Bản Vĩ liếc nhìn con rết, tức giận nói: "Chơi với ngươi thì có gì vui chứ? Thứ ta muốn là một nữ nhân. Một nữ nhân đó, ngươi hiểu không?"

"Ài, ta cũng không biết đã bao lâu rồi ta không chạm vào nữ nhân!"

Trong cuộc trò chuyện giữa một con rết và một bộ xương khô, một bóng người lờ mờ xuất hiện trong sương mù, đó là Vân Lang đã lâu không về.

"Hây, cuối cùng ta cũng tìm được người. Sương mù này thật không bình thường tí nào!"

Vân Lang thở phào nhẹ nhõm. Hắn vốn đã hoàn thành công việc của mình, nhưng sương mù đã chặn tầm nhìn và giác quan của hắn, khiến hắn không thể tìm thấy chỗ của đám người Hoang Vô Kính.

Tuy nhiên, khi biết nam nhân mình tìm được là Lâu Bản Vĩ, sắc mặt hắn trở nên u ám.