Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 341: Khí vận chi tử




"Ngươi ở yên đây, không được phép đi đâu cả, nếu bọn họ trở lại, ngươi và bọn họ chở ta ở chỗ này" Dịch Phong nhìn về phía Lâu Bản Vĩ dặn dò.

"A ba..."

Lâu Bản Vĩ ngáp dài, bỗng nhìn thấy cái trừng mắt của Dịch Phong, hắn nhanh chóng đổi giọng mà trả lời:

"Sau khi dặn dò Lâu Bản Vĩ, Dịch Phong gọi cẩu tử một cái rồi đi vào giữa màn sương.

Đương nhiên.

Hắn dám đi vào bên trong sương mù mà không một chút sợ hãi cũng chính vì hắn có cẩu tử. Cho nên ngay cả khi không thể tìm thấy họ thì nó sẽ có thể lần theo mùi hương mà dẫn hắn quay trở về.

Cứ như vậy, Dịch Phong dắt chó đi vào trong màn sương...

Cuối cùng, Cẩu Tử kêu lên một tiếng.

Nghe vậy, Dịch Phong vội vàng nhìn xung quanh và đột nhiên phát hiện một người đang đứng trong làn sương mù mờ ảo trước mặt.

Nhìn vào dáng vẻ kia, chắc chắn là Hoang Vô Kính.

"Lão ca...

Dịch Phong đột ngột hét lên.

Với sức mạnh của Võ Đế thì ngũ quan của Hoang Vô Kính cực kỳ nhạy bén, ngay lập tức nghe thấy tiếng gọi của Dịch Phong.

Hắn không ngờ rằng Dịch Phong tìm thấy hắn ở đây.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo.

Hắn bỗng biến sắc.

Bởi vì vậy mà Dịch Phong đang đi về phía hắn.

Điều này làm cho sắc mặt của Hoang Vô Kính thay đổi ngay lập tức.

Chính vì hắn cũng biết xung quanh hắn có một sát trận.

Hơn nữa, mức độ rắc rối của sát trận này vượt xa dự đoán của hắn. Trong khoảng thời gian sau khi Hoả Hành và những người khác chết, dù cố gắng nhiều lần, hắn vẫn không thể làm gì được sát trận này.

Khiến cho hắn, dù là Võ Đế nhưng nửa bước cũng không dám di chuyển, thế mà Dịch Phong lại không màng sống chết xông vào, chắc chắn là khó sống sót mà trở ra.

Ngoài ra, loại sát trận này không thể nhìn thấy cũng không thể chạm vào, cho nên Hoang Vô Kính vội vàng hét lên: "Lão đệ, đừng có tới đây, có một sát trận!"

"Có cái gì?"

Dịch Phong giương lỗ tai nghe, hét lên.

"Có một sát trận!

Hoang Vô Kính kêu.

"Trận gì cơ?"

Dịch Phong gọi lại.

"Có một sát trận!"

Vẻ mặt của Hoang Vô Kính càng lo lắng hơn.

"Ngươi giết cái gì?"

Dịch Phong vẫn không nghe rõ.

"Sát trận, sát trận, là sát trận đó!"

Hoang Vô Kính khẩn trương, giậm chân.

Nhưng Dịch Phong vẫn là không nghe rõ, gãi đầu.

Chỉ có một câu nói thôi. Tại sao hắn lại hét lên một cách mệt mỏi như vậy? Tới gần mà nói là được rồi.

Nghĩ đến đây, hắn không quan tâm Hoang Vô Kính đứng hét cái gì nữa, trực tiếp đi về phía hắn.

Thấy thế.

Sắc mặt Hoang Vô Kính trầm xuống.

Thầm nghĩ đến mọi chuyện sẽ xảy ra rồi.

Nhưng khi nghĩ đến việc Dịch Phong chết một cách bi thảm trong sát trận, sắc mặt hắn lộ vẻ đau lòng.

Thế nhưng.

Điều mà hắn không ngờ được là, Dịch Phong đi đến đây mà không bị gì cả.

Chứng kiến cảnh này, Hoang Vô Kính đột nhiên cảm thấy bối rối.

Tại sao lại như vậy được chứ?

Tại sao sát trận này lại không ảnh hưởng tới Dịch Phong?

Chẳng lẽ Dịch Phong chưa vào trong phạm vi sát trận nên vẫn chưa bị ảnh hưởng sao?

Nhưng khi hắn vừa nghĩ như vậy, lúc đang hoang mang thì đột nhiên phát hiện xuất hiện một khuôn mặt dí sát vào trước mặt hắn.

Hóa ra vừa rồi là hắn lơ đễnh.

Dịch Phong đi tới trước mặt hắn, vỗ vai hắn nói: "Này này lão ca, ngươi đứng ở đây làm gì vậy? Ta thấy ngươi gọi vất vả quá, nhưng ngươi cũng rất thông minh, biết mình nếu đi loạn trong sương mù sẽ bị lạc nên mới đứng đây đợi!"

"Thịch!

Khoảnh khắc này, trái tim của Hoang Vô Kính dường như muốn nhảy ra ngoài, ánh mắt hắn nhìn Dịch Phong giống như nhìn thấy ma Vậy.

Nếu như như trước đó đã nói, chỗ mà Dịch Phong bước lên có lẽ còn chưa nằm trong phạm vi sát trận, mà lúc này Dịch Phong rõ ràng đang đứng ở trước mặt hắn, không thể nào chưa vào trong phạm vi sát trận được.

Nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra?

Không phải là hắn mong Dịch Phong gặp chuyện không may, chẳng qua hắn thực sự không thể nghĩ ra được.

Rõ ràng chỉ cần hắn khẽ di chuyển là sẽ bị trận pháp mạnh mẽ tấn công, khiến cho hắn dù là một cao thủ Võ Đế cũng không dám động đậy một chút, nhưng hết lần này tới lần khác, một người phàm bình thường lại không hề gặp bất cứ trở ngại gì?

Điều này trực tiếp làm cho Hoang Vô Kính cảm thấy bối rối Không thể nào!

Thậm chí Hoang Vô Kính còn nghĩ đến bức tượng điêu khắc gỗ nhỏ vừa rồi, hắn cũng đã có suy nghĩ cho rằng Dịch Phong thực sự là một siêu cao thủ mà hắn không thể nhìn thấu, nhưng vẫn không hợp lý.

Vì dù là một siêu cao thủ mạnh đến đâu, hắn cũng sẽ bị tấn công bởi trận pháp. Nếu hắn thật sự có sức mạnh cường đại, hắn có thể dễ dàng đối phó với sự tấn công của trận pháp nguy hiểm này.

Nhưng hiện tại, sát trận này hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của Dịch Phong.

Cái quái gì đang diễn ra vậy?

Giật mình, hắn vừa định hỏi Dịch Phong, nhưng phát hiện ra rằng Dịch Phong và cẩu tử của hắn đã đi đi một đoạn dài rồi.

Đồng thời, một thanh âm truyền đến hắn: "Lão ca, ngươi đừng đứng đó nữa, có cẩu tử ở đây thì ngươi sẽ không bị lạc đâu, nên ngươi phải theo sát ta!"