Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 340: Ngàn cân treo sợi tóc




Một cái đầu to mọc ra từ hồ lô nhỏ, khuôn mặt vuông vức, ánh mắt rất tự tin nhưng đôi lông mày lại tỏ ra vẻ khó chịu, người mặc một chiếc áo vest nhỏ, có góc có cạnh và trên hông đeo một cái thắt lưng màu xanh lá cây.

"Két!"

"Đây là... ?"

Khi Hoang Vô Kính nhìn thấy người này, đột nhiên hắn cảm thấy vừa ngạc nhiên nhưng cũng không kém phần sợ hãi.

Bởi vì với tư cách là Võ Đế, hắn có một trí nhớ siêu phàm, lập tức đã nhớ tới người trước mặt y hệt bức tượng gỗ nhỏ mà Dịch Phong đưa cho hắn.

Chính xác hơn.

Hình nhân đứng trước mặt hắn chính là tác phẩm điêu khắc của Dịch Phong tặng cho.

Ngay khi hắn đang kinh ngạc, hắn không ngờ bức khắc gỗ này lại có khả năng này thì một cảnh tượng khiến hắn càng choáng váng hơn đột nhiên xuất hiện.

Đứa bé hồ lô trước mặt đột nhiên lớn lên, biến thành một người khổng lồ quái dị, khiến Hoang Vô Kính lúc này chỉ có thể "nhìn thấy gót chân của hắn".

Đối mặt với đòn tấn công toàn lực của Hỏa Hành - hoả cầu khổng lồ bao phủ bởi năng lượng kinh khủng kia, nhưng hiển nhiên đối với gã khổng lồ ấy thì nó trở thành một món đồ chơi nhỏ, bắt lại chỉ bằng một tay.

Tiếp đó, hắn ném hoả cầu trở về một cách mạnh mẽ.

"A,. UP Hắn chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, Hoả Hành bị chính lửa của mình giết dưới đòn tấn công của hắn.

Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của Hoang Vô Kính, gã hồ lô khổng lồ trực tiếp nâng một ngọn núi bên cạnh lên đỉnh đầu, đột nhiên ném về phía Thổ Hành và Mộc Hành.

"m!

Một âm thanh dường như khiến trời long đất lở vang lên làm cho cả dãy núi rung chuyển, Mộc Hành và Thổ Hành trực tiếp bị đè bẹp ở dưới chân núi, ngay cả tiếng thét chưa kịp phát ra thì đã bị nghiền nát thành từng mảnh.

Tất cả điều này.

Đều đã xảy ra chỉ trong một khoảnh khắc.

Kết quả, Hoang Vô Kính còn chưa kịp phản ứng, ba người kia đã bị giết chết, ngay cả xác cũng không còn.

Ực.

Hoang Vô Kính nuốt nước bọt.

Mô hôi lạnh chảy ròng trên trán.

Một kẻ mạnh mẽ như hắn mà cũng bị thủ đoạn khủng khiếp này dọa cho sợ rồi.

Hắn không thể hiểu được, làm thế nào mà một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ nhỏ mà lại có sức mạnh kinh hoàng như thế.

Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra vậy?

Trong đầu hắn hiện lên rất nhiều nghi vấn.

Rõ ràng Dịch Phong chỉ là một người phàm, tại sao thứ đồ mà hắn tặng lại chứa sức mạnh kinh người đến như vậy?

Chẳng lẽ lão đệ ta là một cao thủ có thực lực tiềm ẩn?

Nhưng đó lại là chuyện không thể nào.

Nếu thật sự là cao thủ, bọn họ ngày ngày ở chung như vậy, cho dù là Thập Mệnh Võ Đế cũng không thể không phát hiện ra chuyện gì.

Trừ khi...

Hắn là thần tiên!

Tuy nhiên, suy đoán này thậm chí còn vô nghĩa hơn.

Người khác có thể không biết, nhưng những ai đã từng bước vào hàng ngũ của Võ Đế đều biết rằng con đường tu luyện thành tiên ở đại lục Tiên Giang đã bị cắt đứt từ lâu.

Nói cách khác.

Hiện nay, đại lục Tiên Giang không thể xuất hiện tiên nhân, đồng thời, các cao thủ của tiên giới cũng không thể đến Tiên Giang đại lục.

Đúng lúc này, gã khổng lồ đột nhiên thu nhỏ lại, sau đó biến trở lại thành một cái tượng gỗ, rơi xuống dưới chân của Hoang Vô Kính.

Hoang Vô Kính nhặt tượng điêu khắc lên và quan sát kỹ, chỉ thấy rằng nó đã bị nứt.

"Thì ra là như vậy!"

Nhìn vào vết nứt trên bức tượng điêu khắc, Hoang Vô Kính đã đoán ra một khả năng.

Tức là, tượng gỗ nhỏ này do tiên nhân để lại trước khi con đường tu luyện thành tiên bị cắt đứt, sau đó không rõ vì lý do gì mà bị lưu lạc xuống trần gian.

Tình cờ rơi vào tay của Dịch Phong, sau đó Dịch Phong đã đem tặng kỷ vật ấy cho hắn, nhờ vậy mà thứ đó đã cứu được mạng hắn.

Điều này cũng giải thích tại sao bức tượng điêu khắc gỗ nhỏ bị nứt chỉ sau một lần sử dụng.

Chỉ sợ rằng trong dòng chảy vĩnh hằng của lịch sử, sức mạnh của nó cũng đang dần mất đi theo thời gian, vừa rồi bức tượng thể hiện một sức mạnh tuyệt vời có lẽ đã dùng hết toàn bộ sức mạnh còn lại trong cơ thể rồi.

"Lão đệ à, ngươi may mắn thật đấy. Lúc trước ta định tặng cho ngươi một món đồ để tự bảo vệ mình, nhưng không ngờ rằng, thứ mà ngươi cho ta lại cứu ta một mạng!"

Hoang Vô Kính tự cười nhạo bản thân.

Nhưng mà việc này, cứ xem như người tốt thì sẽ gặp điều lành vậy.

Nếu không phải hắn đưa ngọc bội cho Dịch Phong thì chỉ sợ Dịch Phong sẽ không đưa cho hắn bức tượng điêu khắc gỗ nhỏ này, cũng sẽ không cứu mạng hắn.

Sau khi hiểu rõ tất cả những điều này, hắn cất tượng gỗ nhỏ đi, ánh mắt lại trở nên nghiêm túc.

Tuy rằng mối nguy hiểm từ ba người Hỏa Hành đã được giải trừ, nhưng hắn có liên quan đến vụ giết người này, thế nên mối nguy hiểm ấy sẽ khó mà biến mất.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Dịch Phong buồn chán dựa vào gốc cây và tỉnh dậy sau một giấc ngủ.

Nhưng khi tỉnh dậy, hắn thấy Hoang Vô Kính và Vân Lang vẫn chưa quay lại.

Nhìn sương mù lớn như vậy, Dịch Phong không khỏi lo lắng.

Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn vẫn quyết định đi tìm Hoang Vô Kính.