Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 306: Oan gia ngõ hẹp




Chỉ nghe người bán hàng rong kia căng thẳng nghiêm túc nói:

"Ngươi ngươi ngươi, ý của ngươi là, ngươi mua một túi trái cây ở chỗ ta, ta còn phải trả cho ngươi một miếng kim tệ à?"

"Vậy thế này đi, ta không cần một kim tệ kia của ngươi, chắc là được rồi chứ?" Dịch Phong hung hồn nói.

"Vậy còn nghe được."

Người bán hàng rong gãi gãi đầu, lúc này mới vừa lòng gật đầu, lúc Dịch Phong cầm trái cây đi xa hắn mới phản ứng lại được.

"Oan gia ngõ hẹp, thật sự không ngờ, lại đụng phải ngươi ở đây."

Bành Tiên Nhi híp mắt nhìn một cảnh tượng này, phát ra âm thanh u ám.

Nàng cũng không quên, ngày đó ở ven sông Thuần Khê, do Dịch Phong mà nàng bị trúng hai cái tát của Mao Doãn Nhi và Yêu Linh Nhi, bởi vì hai cái tát này mà gương mặt nàng không còn xinh đẹp, mới làm cho Vu Võ Kiệt đá nàng xuống sông xém chút đã làm nàng mất mạng.

Nhớ tới tất cả chuyện này, trong lòng Bành Tiên Nhi tràn đầy oán hận.

Vốn nghĩ muốn dùng một kiếm giết chết Dịch Phong, nhưng mà nghĩ lại, sỉ nhục như thế này, nếu nàng không cẩn thận tra tấn hắn làm sao có thể giải mối hận trong lòng.

Nghĩ đến đây.

Nàng nhanh chóng vút tới ra tay.

Trong nháy mắt đã áp sát Dịch Phong, trùm bao tải hắn.

Dịch Phong đang đi thì hai mắt tối sầm, cảm giác mình bị người khác khiêng đi rồi.

Ngã tư đường truyền đến tiếng xôn xao.

Nhưng một đám phàm nhân gặp phải chuyện này cũng chỉ có thể sợ hãi.

Trong một căn phòng âm u, Dịch Phong bị trói trên một cây cột.

Bao trùm đầu bị xốc lên, cộng thêm ánh sáng mỏng manh chiếu tới đâm thẳng vào mắt Dịch Phong.

"Mẹ nó, ta bị trói đấy à?"

Trong lòng Dịch Phong giật mình gào lên, con mắt thích ứng một lúc lâu mới nhìn rõ trước mặt có một bóng người đang đứng cười lạnh lùng.

"Hừ, Dịch Phong, không ngờ tới phải không, chúng ta lại gặp mặt." Bành Tiên Nhi phát ra âm thanh trêu tức.

"Thì ra là ngươi?"

Nhận ra người này là vị thanh mai trúc mã cũ, Dịch Phong hơi giật mình.

Thì ra một phàm nhân không có thù oán với ai lại bị bắt cóc, thì ra là Bành Anh.

Nghĩ một chút, hắn nhẹ giọng khuyên nhủ an ủi nói: "Bành Anh à, lần này ngươi thật xúc động, tuy rằng lúc trước ta từ chối ngươi, không muốn tái hợp với ngươi nhưng ngươi sao phải vì tham sống mà hối hận chứ, dù sao lúc ấy là chính ngươi rời khỏi mà!"

Nói đến đây, Dịch Phong thở dài một hơi, tiếp theo lại thấm thía nói: "Ngươi cũng biết, con người ta cũng có nguyên tắc, tuyệt đối không ăn lại đồ cũ, cho nên dù ngươi có ép buộc ta cũng sẽ không tái hợp với ngươi đâu"

"Câm miệng."

Lời nói của Dịch Phong trực tiếp xúc động đến dây thần kinh của Bành Tiên Nhi.

Nàng thật sự là nghĩ không ra, Dịch Phong không biết xấu hổ hả, hắn lại cho rằng nàng - đường đường là Thánh Nữ của Thiên Kiếm Môn lại muốn tái hợp với một con kiến rác rưởi ư? Hơn nữa nàng bắt cóc hắn rõ ràng là muốn tra tấn hắn, khó trách hắn thấy không rõ tình hình trước mặt?

"Dịch Phong, xin ngươi tự hiểu lấy bản thân một chút, Bành Tiên Nhi ta là ai, là người tu luyện đứng trên vạn người, ta sẽ muốn tái hợp với tên phàm nhân như ngươi sao, ngươi không biết xấu hổ vậy à?" Vẻ mặt Bành Tiên Nhi đây ác độc quát Dịch Phong.

"Ồ, vậy thì tốt quá"

Dịch Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi, vẻ mặt như trút được gánh nặng.

Thấy cảnh tượng này Bành Tiên Nhi lại càng tức giận.

Đây là cái vẻ mặt gì vậy hả.

Trút được gánh nặng?

Tại sao lại không sợ hãi?

Chẳng lẽ hắn không phải nên lộ ra vẻ sợ hãi, quỳ xuống xin tha sao? Chẳng lẽ hắn không rõ kế tiếp hắn sẽ gặp phải chuyện gì sao?

Tốt tốt tốt.

Nếu đã như vậy, ta sẽ cho ngươi xem sự lợi hại của ta.

Bành Tiên Nhi cắn chặt đôi môi đỏ mọng, khí thế Võ Tông mạnh mẽ lộ ra.

Mái tóc dài dựng thẳng, khí thế ngưng tụ cùng một chỗ, đè ép về phía Dịch Phong.

Run rẩy đi.

Phàm nhân!

Giờ phút này.

Gương mặt Bành Anh tràn đầy nụ cười lạnh lùng.

Thậm chí nàng đã tưởng tượng ra cảnh dưới khí thế của nàng Dịch Phong khóc rống quỳ xuống xin tha, bởi vì đã xem thường nàng mà sám hối.

Nhưng mà.

Dịch Phong lùi lại hai mắt mông lung buồn ngủ, ngáp mấy cái, lại không có việc gì.

Bành Anh thấy vậy thì ngây người.

Ngáp?

Tại sao?

Tại sao một phàm nhân có thể không để ý tới sức ép của nàng?

Nàng chính là Võ Tông.

Sao một tên phàm nhân lại có thể như vậy được?

Bành Tiên Nhi không thể hiểu được, thậm chí còn nghi ngờ tu vi của mình có vấn đề, nhưng nhìn thấy Dịch Phong hai mắt buồn ngủ mông lung, còn ngáp, trong lòng nàng đã nổi giận ngập trời.

Quả thật là đang khiêu khích uy nghiêm của nàng.

Quả thật là đang xem thường Bành Tiên Nhi nàng!

Trường kiếm trong tay vung ra, hạ xuống cổ Dịch Phong, rít gào nói: "Câm miệng của ngươi lại cho ta."

Dịch Phong bị dọa đến ngậm miệng.

Nhưng vừa ngậm lại hắn lại không nhịn được mở ra.

Lần này làm Bành Anh tức giận đến bùng nổ, chém một kiếm vào cây cột bên cạnh Dịch Phong, vẻ mặt đầy sát ý nói: "Ngươi thật sự không sợ chết à?"

Dịch Phong rụt đầu lại, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Xin lỗi, mấy ngày nay quá mệt mỏi, ta thật sự, thật sự nhịn không được... A a..."

Nói xong lại ngáp một cái dưới mí mắt Bành Anh.