Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 307: Tù Long vực




"m "m "m "m Trong miệng Bành Tiên Nhi phát ra hung bạo phát ra âm thanh cáu kỉnh, trường kiếm trong tay nhoáng lên, cả phòng truyền ra từng âm thanh phá hoại.

Sau đó trường kiếm lại hạ xuống cổ Dịch Phong.

"Ngươi thật thông minh, ta thật là phải nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa, cố ý khiêu khích ta để ta cho ngươi một cái chết nhanh chóng"

"Nhưng ta cứ không giết ngươi, mà ta muốn dẫn ngươi về Thiên Kiếm Môn, từ từ tra tấn ngươi đấy!"

Lý do Bành Tiên Nhi quyết định trở về Thiên Kiếm Môn, thứ nhất là để hành hạ Dịch Phong được tốt hơn, thứ hai là nàng muốn tự mình trở về tông môn để thông báo cho môn chủ Thiên Kiếm Môn.

Nếu bây giờ còn tiếp tục để mọi chuyện tiếp tục như thế thì có lẽ Thiên Kiếm Môn sẽ chẳng vớt vát được chút cơ duyên nào từ vị cao nhân kia hết.

Cuối cùng nàng cũng đã thông báo cho Đoàn Khánh Phong - môn chủ của Thiên Kiếm Môn, mặc dù người này nghe thấy thông tin xong cũng đã xuất quan rồi, như mà bởi vì nguyên nhân nào đó trên phương diện tu vi nên hắn bắt buộc phải ổn định thêm hai ngày nữa rồi mới có thể xuất tông.

Dù rằng cơ duyên kia cực kỳ hấp dẫn, nhưng hắn cũng không để bản thân vì nó mà tẩu hỏa nhập ma được.

Sau khi từ chỗ ở của Đoàn Khánh Phong trở về, Bành Tiên Nhi lại đến nơi mà Dịch Phong bị nhốt.

"Quỳ xuống!"

Vừa nhìn thấy Dịch Phong, Bành Tiên Nhi lập tức tràn đầy lửa giận, trường kiếm hạ trên cổ của Dịch Phong, thốt ra âm thanh lạnh lẽo như băng.

Dịch Phong cảm thấy ánh sáng lạnh trên cổ, nhưng lại thờ ơ.

"Ngươi thật sự không sợ chết sao?"

"Được được được, để ta xem một người phàm nhỏ bé như ngươi thì có thể kiên cường được bao lâu."

Quả thật Bành Tiên Nhi tức giận đến sôi cả máu, nhưng Dịch Phong càng như vậy, nàng càng muốn hành hạ Dịch Phong.

Nói xong, nàng đẩy Dịch Phong đi tới một nơi được canh giữ cẩn mật.

Sâu trong đó.

Có một cánh cửa lớn lóe lên vẻ lạnh lẽo.

"Dịch Phong bên trong cánh cửa trước mắt ngươi này là Tù Long vực của Thiên Kiếm Môn, mối nguy bên trong đó cực kỳ nhiều, ngươi sẽ phải hứng chịu những điều đáng sợ nhất trên thế giới này, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi quỳ xuống khấu đầu lạy, ta có thể cho ngươi một cái chết nhẹ tựa lông hồng, nhưng nếu ngươi không làm như thế, ta sẽ cho ngươi trải qua cái chết đau đớn nhất trên thế giới!"

Ánh mắt lạnh lẽo của Bành Tiên Nhi nhìn chằm chằm Dịch Phong, gần giọng uy hiếp.

Nhưng điều khiến nàng không ngờ được chính là Dịch Phong không thèm nhìn nàng, xoạt một cái lập tức đi vào bên trong cánh cửa lạnh lẽo kia.

"Này, ngươi..."

Bành Tiên Nhi giận đến mức cả người run rẩy, nhưng Dịch Phong lại biến mất không thấy tăm hơi.

"Được lắm được lắm, vậy mà một tên người phàm bé nhỏ lại dám tự mình đi vào, khi ngươi đã trải qua sự kinh hoàng ở bên trong, ta tin ngươi sẽ hối hận mà ngoan ngoãn quỳ xuống thôi"

Nói rồi, nàng trực tiếp ngồi khoanh chân trước cửa.

Nàng định để cho Dịch Phong chịu đày đọa ở bên trong đó nửa ngày, sau đó sẽ thả hắn ra.

Phải biết, Tù Long vực này được hình thành một không gian khép kín dựa vào trận pháp.

Bên trong thiếu không khí, khí tức cuồng bạo, ngay cả thở một cái cũng hết sức khó khăn, ngoài ra trọng lực bên trong đó nặng nề hơn bên ngoài nhiều, hơn nữa còn phong ấn rất nhiều yêu thú hung tàn, cho dù tu vi của những yêu thú này bị xói mòn bởi vì phong ấn nhiều năm, nhưng chúng tồn tại như những con sói đói khát, một khi ngửi được hơi thở của người sống thì sẽ hệt như những con sói lao đao đi tìm kiếm con mồi.

Ổ bên trong Tù Long vực này, dù cho là một Võ Đế bước vào trong, nếu như không biết cách mở trận pháp thì e rằng cũng sẽ từ từ bị bào mòn sức lực cho đến chết, cuối cùng trở thành khẩu phần thức ăn cho lũ yêu thú hung ác kia.

Mà một người phàm đi vào thì càng khỏi phải nói.

Nửa ngày.

Cũng đủ để Dịch Phong cảm nhận một chút rồi.

Vụt qua ánh mắt của Dịch Phong, trước mắt hiện ra một bức vẽ khác.

Một vùng hoang vu.

Trên mặt đất đâu đâu cũng có xương khô, làm cho người ta có cảm giác ngột ngạt nặng nề.

Nhưng Dịch Phong cũng chỉ nhíu mày, cũng không lộ ra sự sợ hãi nên có của một người phàm.

Kỳ thực những năm gần đây, trong lòng Dịch Phong đang giấu một chuyện.

Giấu đi rất nhiều năm rồi.

Từ khi hắn xuyên không tới, sau khi đã dung hợp hệ thống, hắn thấy rằng mình đã trở nên khác một chút.

Ai ai cũng biết.

Người có thất tình lục dục.

Sẽ vui vẻ, sẽ sợ hãi, sẽ buồn, sẽ thất vọng...

Nhưng sau khi hắn đã dung hợp hệ thống, lại phát hiện không còn cảm xúc sợ sệt nữa.

Cho dù trước đây đụng phải sơn tặc, hay là Bành Tiên Nhi kề kiếm lên cổ hắn, có lẽ hắn sẽ làm ra một vài hành động chạy trốn, hoang mang co đầu lại theo bản năng.

Nhưng khi thực sự ngẫm lại.

SƠ Sao?

Không hề sợ.

Ngược lại trong lòng lại bình tĩnh.

Cảm giác này rất kì diệu.

Gần giống như, từ khi hắn sinh ra đã không sợ bất cứ thứ gì trên thế gian.

Thậm chí càng hoang đường hơn, hắn mơ hồ cảm thấy kiểu không sợ hãi này xuất phát từ tiềm thức và sự không sợ hãi của hắn.

Nhưng không sợ là không sợ, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không có suy nghĩ không nên có, gặp phải nguy hiểm vẫn sẽ ứng phó, hoặc là sẽ tránh né.