Lâu Bản Vĩ ấm ức, nhỏ giọng nói thầm: "Nhưng mà, nhưng mà không phải có tiền của ta gửi ở chỗ ngươi sao?"
"Gửi ở chỗ ta, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói à?"
Dịch Phong xụ mặt nói: "Ta đây sẽ tính toán rõ ràng với ngươi, quãng đường này, xe ngựa ngươi ngồi cũng là đòi tiền mua, còn có mặt nạ trên mặt ngươi cũng là ta mua cho, trừ mấy cái đó còn có rất nhiều thứ linh tinh khác nữa."
"Nhưng mà, chẳng lẽ nhanh như vậy đã xài hết sao?"
Lâu Bản Vĩ nhẹ nhàng nói, nói xong vội vàng co rụt đầu lại.
"Được lắm, ngươi còn học được cãi lại" Dịch Phong tức giận đứng lên nói: "Đúng vậy, tiền này quả thật còn chưa hết, nhưng là sau này ngươi không cần xài à?"
"Ta không thể giữ lại để sau này mua quần áo, mua giày, mua mặt nạ cho ngươi à, còn có chỉ tiêu sau này nữa?"
Lâu Bản Vĩ tủi thân cúi đầu.
"Được rồi được rồi, cho ngươi một miếng"
Nhìn thấy bộ dạng này của Lâu Bản Vĩ, Dịch Phong tức giận lấy ra một miếng kim tệ đưa cho hắn, cùng lúc dặn dò nói: "Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất là dùng tiết kiệm một chút cho ta, nếu không lần sau có xin ta cũng không cho."
Nhận lấy một miếng kim tệ, Lâu Bản Vĩ cúi đầu, tâm tình sa sút đi khỏi phòng.
"Chắc là đều đi ngoài rồi, ta cũng phải đi mua sắm một chút!"
Dịch Phong thu dọn một chút, thay bộ đồ khác rồi ra khỏi khách điếm.
Trên ban công.
Một bộ xương một con chó một con rết, tâm tình sa sút tụm lại với nhau, nhìn đám người đi lại trên ngã tư dưới lầu.
"Ca, ngươi cũng đừng đau lòng, ngươi từ từ để dành cũng được ba kim tệ rồi." Cẩu tử nhẹ giọng an ủi nói: "Ngươi lại để dành thêm 10 năm 8 năm, sẽ có một ngày ngươi có thể phóng khoáng tiêu xài một lần"
"Khánh à, ngươi đừng an ủi ta, ta bây giờ sống cũng không còn lưu luyến thứ gì, cảm giác không thể có hứng thú với bất cứ thứ gì" Tâm tình Lâu Bản Vĩ suy sụp đong đưa đầu.
Trong lòng Ngao Khánh cũng không biết cảm nhận sao nữa, đang không biết làm thế nào cho phải bỗng nhiên nhìn thấy một cô gái mặc đồ đỏ trong đám người đi dưới lầu, vội vàng hô lớn: "Ca, mau nhìn, mau nhìn, chỗ đó có mỹ nữ chân dài"
"Làm sao, làm sao?"
Bộ dáng Lâu Bản Vĩ vừa rồi như sắp chết vừa nghe thấy vậy lập tức đầy máu sống lại, vội vàng ló ra bên ngoài nhìn.
"Ca mau nhìn, người kia dáng người cũng không tệ đâu"
Lúc này con rết nhỏ bên cạnh cũng thốt lên một cách hưng phấn.
Lâu Bản Vĩ nhìn về phía bên kia.
Hắn nhìn một hồi lại chán chường ngồi liệt dưới đất, buồn rầu nói: "Cũng chỉ có thể nhìn, không thể động vào, thật khó chịu."
Càng nói lại càng khó chịu, hắn bỗng nhiên đứng thẳng dậy.
"Không được, ta không nhịn được, cùng lắm là bị đập thôi."
Hắn nói xong thì nắm con chó và con rết lên đi tới phòng Dịch Phong.
"Ca, ngươi cũng gan dạ thật đó?" Ngao Khánh khiếp sợ nói.
"Xuyt!"
"Đừng nói nữa, hai đứa các ngươi đứng trên đường canh chừng, chủ nhân quay về thì lập tức nói cho ta biết."
Lâu Bản Vĩ căn dặn nói.
Nhìn thấy bộ dạng cấp bách kia của đại ca hai huynh đệ Ngao Khánh cũng bất chấp chạy xuống lầu canh chừng cho hắn.
"Ha ha ha..."
Lâu Bản Vĩ xoa xoa hai tay xông vào phòng Dịch Phong.
Mà lúc này.
Dưới khách điếm có một nữ tử áo trắng đi tới, sau khi thăm dò nàng đại khái đã xác nhận được phòng.
Nàng thay một bộ đồ tương đối hở hang, vén khăn che mặt mặt lên lộ ra gương mặt xinh đẹp.
Nàng hít sâu một hơi đi về phía phòng của Dịch Phong.
"Với sắc đẹp của ta, chắc có thể nắm chắc được vài phần."
"Hơn nữa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, không bí quá hóa liều sao có thể đứng trên vạn người được?"
Đi tới cửa.
Lại phát hiện cửa mở.
Bành Tiên Nhi hồi hộp cắn cắn đôi môi đỏ mọng, lúc đang chuẩn bị mở miệng thì bên trong cánh cửa đột nhiên truyền ra năng lượng khủng bố.
Bành Tiên Nhi bị sức mạnh khủng bố này tấn công, nàng phát hiện không thể chống cự được, miệng kêu lên một tiếng thảm thiết, phá vỡ nóc nhà bay ngược ra ngoài.
"Phù, nguy hiểm thật nguy hiểm thật, xém chút nữa đã bị người ta thấy được."
Trong phòng, Lâu Bản Vĩ rút nắm tay lại, vỗ vỗ ngực mình, lòng còn sợ hãi nói, sau đó mang theo chiến lợi phẩm là một miếng kim tệ rời khỏi phòng.
"Bịch!"
Bên ngoài cách đó mấy trăm mét.
Bành Tiên Nhi bị nện thật mạnh trên mặt đất, trong miệng không khỏi phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng còn khó chịu hơn cả vết thương trên người là, nàng còn chưa bước vào phòng đã bị một đấm đánh bay đi.
Cũng có nghĩa là, nàng vất vả lập ra kế hoạch, còn chưa thực hiện đã thất bại.
Nhưng mà có khả năng, nàng đã đắc tội vị nào đó.
"Đáng chết, đáng chết, thật sự là đáng chết!"
Sắc mặt Bành Tiên Nhỉ u ám mắng, chống thân thể bị thương lên, vẻ mặt không cam lòng rời đi.
Nhưng mới vừa đi mấy bước, nàng đã dừng chân.
Ánh mắt sắc bén nhìn về phía ngã tư đường.
Lúc này Dịch Phong đang trả giá với một tên bán hàng rong bên đường.