Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 304: Một vị tuyệt thế cao thủ khác? (2)




Nhưng mà...

Tin tức vừa mới được truyền đến lại nói rằng, nhân vật lớn bị lạnh nhạt này đang nổi trận lôi đình.

Điều này làm cho nhiều đại lão ở Ninh Sa, trong lúc nhất thời không biết nên làm như nào cho phải.

Nếu là một người bình thường của Đông Thắng châu thì thôi cũng được, dù sao bọn họ cũng biết ai nặng ai nhẹ hơn Dịch Phong.

Mấu chốt là nhân vật lớn này, cũng không phải là người bình thường.

Chính là người sáng lập Hình Ý Thái Cực Môn của Đông Thái châu, cũng coi như là lão tổ khai sơn.

Người này tên là Mã Bảo Quốc, dùng một chiêu Thiểm Điện Ngũ Liên Tiên mà để lại uy danh hiển hách, truyền thuyết về hắn có mặt ở khắp nơi trên đại lục.

Mấu chốt nhất chính là, người này mới sáu mươi chín tuổi.

Ổ cả giới tu luyện mà nói, con số sáu mươi chín kia chỉ đại diện cho một người trẻ tuổi mà thôi, nhưng tuổi tác mới như này mà đã trở thành lão tổ khai sơn, đủ để nói rằng thiên phú người này quá kinh khủng.

Lại nói tiếp, nhân vật lớn cực kỳ giống Dịch Phong, nhiều năm trước đã lui về hậu đài, hình như những năm gần đây cũng không xuất đầu lộ diện, cũng không một ai có thể thấy rõ tu vi của hắn, bề ngoài nhìn giống hệt với một phàm nhân.

Nhưng nguyên nhân là vì không thấy rõ trình độ của hắn, vì thế mà cũng khiến cho mấy cao thủ siêu cấp trong tông môn ở Đông Thắng châu cũng phải kiêng kị ba phần.

Có người đoán, ít nhất hắn phải là Thập Mệnh Võ Đế.

Cũng có người đoán, hắn đã thành Tiên từ lâu.

Nhưng bất kể như thế nào thì chuyện này đều khiến cho mọi người ở Ninh Sa như lâm phải đại địch.

Dịch Phong và Mã Bảo Quốc, hai tuyệt thế cao thủ không thể nhìn thấu tu vi, rốt cuộc nên lựa chọn thế nào đây?

Sau khi phần lớn đại lão ở Ninh Sa cân nhắc một lúc, cũng không hề lựa chọn trở về mà tiếp tục đi theo Dịch Phong.

Mặc dù thân phận của Mã Bảo Quốc rất cao, nhưng cũng chưa chắc cho bọn họ được nhiều lợi ích, cho bọn họ cơ duyên.

Nhưng nếu đi theo sau Dịch Phong, hễ nhặt được bất cứ thứ gì cũng có thể giống như canh rắn trước đó, có thể cho bọn họ rất nhiều lợi ích.

"Đáng chết!"

Nhìn thấy nhóm người này không đi, gương mặt Bành Tiên Nhi dưới khăn che mặt trở nên u ám cực độ.

Mặc dù thực lực của nàng không tồi, nhưng có mấy người thế hệ trước như Lý Thư Hoa, Dương Thiên Vũ bọn họ ở đây, cơ duyên gì cũng không thể đến tay nàng.

Thậm chí bây giờ ngay cả Đệ Ngũ Trường Không và Vân Tiên Khuyết, nàng cũng không đánh lại.

Nhưng mấy ngày nay, nàng đã gửi vô số ngọc giản truyền cho môn chủ Thiên Kiếm Môn, nhưng vẫn không có hồi âm gì.

Điều này chứng tỏ hắn vẫn còn đang bế quan.

Điều này làm cho nàng cực kỳ gấp gáp, lõ như vị tuyệt thế cao nhân kia lại ném đi cơ duyên nào khác mà đám Lý Thư Hoa chiếm được thì thực lực tổng thể của các tông môn kia sẽ được đề cao, Thiên Kiếm Môn của họ thực sự sẽ xếp cuối mất.

Do dự hồi lâu.

Rốt cuộc nàng đưa ra một quyết định quan trọng, định bí quá hóa liều mà liều một lần.

Nàng lặng yên không một tiếng động tách khỏi đoàn người, đi về phía thành Mai Tiên, mà đám người Dịch Phong đang ở trong một khách điếm trong thành Mai Tiên.

Rõ ràng.

Nàng không muốn bị động chờ đợi.

Mà là chuẩn bị tiếp cận nhân vật lớn kia.

Khách điếm Duyệt Hữu.

"Hôm nay chúng ta nghỉ lại một ngày ở thành Mai Tiên đi"

Trong phòng, Dịch Phong nói với tất cả mọi người, cùng lúc đó trong tay cầm một túi tiền nói: "Đương nhiên các ngươi cũng có thể đến chợ gần đây để mua sắm, mua chút đặc sản địa phương gì đó..."

Hắn nói xong thì cho mỗi người mười miếng kim tệ, lần lượt đưa qua.

Nhưng nhìn thấy túi tiền trong tay trở nên nhẹ bẫng đi, hắn lại đau lòng rút tay lại, cười hì hì nói: "Hay là tám miếng thôi, tám miếng chắc cũng đủ rồi, ha ha..."

Nói xong hắn không biết xấu hổ mà rút về hai miếng từ tay mỗi người.

"Cảm ơn tiên sinh."

Mọi người không dám có ý kiến gì, nhận tiền xong vội vàng nói cảm ơn sau đó đi ra ngoài.

Nhưng mà.

Bên cạnh vẫn còn một cái đầu đang nhìn hắn, nếu không phải đang đeo mặt nạ thì đôi mắt sống động trên gương mặt kia chắc hẳn đang cực kỳ mong chờ.

"Ngươi nhìn ta làm gì?"

Dịch Phong tức giận hỏi.

"A ba a ba, của ta đâu?"

Giọng nói Lâu Bản Vĩ đầy hèn mọn hỏi.

"Ngươi?"

Dịch Phong liếc mắt nhìn hắn, trầm giọng hỏi: "Lần trước không phải ta đã cho ngươi một miếng kim tệ rồi sao, nhanh vậy đã dùng hết rồi à?"

Lâu Bản Vĩ không nói lời nào.

Nhưng Dịch Phong lại gõ vào trên đầu hắn.

"Ngươi cái tên phá của này, thật sự là tên phá của mà!"

"Cuộc sống này rất nhiều khó khăn cực khổ ngươi có biết không, ngươi xem cả chặng đường này, chỉ tiêu cho nhiều người như vậy ngươi biết cần bao nhiêu không, mới vừa rồi lại phải đưa ra ngoài hết bốn mươi tám miếng, chẳng lẽ tiền của ta đều là lụm được chắc?"

Dịch Phong nghiêm mặt, tức giận dạy bảo nói: "Còn ngươi, không kiếm ra tiền không nói, còn mỗi ngày há mồm đòi tiền, cũng không biết ai dạy ngươi xài tiền như nước, một miếng kim tệ mấy ngày đã xài hết, ngươi còn không biết xấu hổ lại muốn nữa hả?"