Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 288: Hóa ra tiên sinh đã sớm đoán được...




Có lẽ bọn họ không phải đối thủ của những lão nhân này, nhưng là gia chủ Lý gia và tông chủ của Ngự Kiếm Tông, dù sao cũng phải có uy nghiêm.

Hai người lập tức trầm mặt lên tiếng chất vấn.

“Rốt cuộc các ngươi là ai hả…”

Nhưng bọn họ vừa nói được một nửa, Vân Tiên Khuyết và Đệ Ngũ Trường Không đã vội vã cho bọn họ một ánh mắt đồng thời truyền âm nói: “Hai vị tiền bối đừng xúc động, bọn họ là Võ Đế!”

“Cái gì?”

“Võ võ võ võ… Võ Đế?”

Câu nói nhẹ nhàng bâng quơ này vào tai của bọn họ lập tức như sấm sét giữa trời quang, sắc mặt hai người đỏ lên, lời nói đến một nửa bị hai bọn họ cứng rắn nuốt vào.

“Hai người các ngươi vừa rồi nói cái gì?”

Nhưng mà ánh mắt ý vị thâm trường của Vinh thịt heo lại rơi trên người bọn họ.

Một cái liếc mắt này khiến cho bọn họ căng thẳng dựng hết lông lên.

“Bọn ta nói, bọn ta nói là…”

Trán Lý Thư Hoa đổ mồ hôi lạnh, ấp úng một chút rồi mới nhanh trí nói: “Bọn ta muốn nói là, rốt cuộc các ngươi là đại năng gì đáng sợ như vậy, lợi hại như vậy, quả thật làm vãn bối phải tôn sùng!”

Nghe vậy, Vinh thịt heo mới hừ lạnh một tiếng, không truy cứu bọn họ nữa.

Thấy thế, lúc này hai người mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lộ ra vẻ mặt như trút bỏ được gánh nặng.

Có lẽ với tư cách là người đứng đầu của các thế lực lớn, bình thường đều có sự kiêu ngạo của riêng mình, nhưng cũng phải xem là ở trước mặt người nào, ở trước mặt Võ Đế còn giữ thái độ kiêu ngạo như vậy, không phải muốn chết thì là gì?

Tóm lại, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, sự kiêu ngạo và tôn nghiêm không đáng một đồng.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ở đây cung kính, thở cũng không dám thở mạnh, chờ đám người Vương lão nhân phân phó.

Đương nhiên ngoại trừ mấy người Vân Tiên Khuyết ra, trong lòng những người khác, bao gồm cả Lý Nhất Hàm vẫn đang có một thắc mắc.

Đó chính là, rốt cuộc mấy lão nhân thực lực mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi này là ai?

Đến tột cùng từ đâu tới đây, đột nhiên đi vào Ninh Sa có mục đích gì?

Nhưng ngay vào lúc này, mặt đất đột nhiên rung lên.

“Ầm ầm ầm!”

Tiếng động đinh tai nhức óc, mặt đất nứt ra thành từng khe hở, những tảng đá phía sau cũng bắt đầu sụp đổ.

“Sao lại thế này?”

“Chuyện này là sao hả?”

Mọi người trên mặt đất bắt đầu không thể đứng thẳng, dồn dập bay từ mặt đất lên không trung.

Trong lúc nhất thời, trên trời cao chỗ nào cũng có tu sĩ đạp không đứng, mà từ trên cao có thể nhìn thấy mặt đất nơi bọn họ vừa đứng đã hoàn toàn sụp đổ.

Đồng thời vào lúc này, giữa những khe nứt của mặt đất truyền ra một luồng khí tức kinh khủng.

Khí tức này làm chấn động tâm hồn của tất cả mọi người, khiến người ta không tự chủ được lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

“Dưới mặt đất kia.”

“Rốt cuộc là cái gì?”

Mọi người nhìn chằm chằm vào khe hở, giọng nói căng thẳng, ngay cả Vinh thịt heo và lão Vương cũng đều hiện ra sắc mặt nghiêm trọng.

Khí tức khủng bố kia càng ngày càng nặng nề, càng ngày càng trầm trọng…

Khắp không trung, bầu không khí ngưng đọng lại.

“Grào!”

Cuối cùng, từ trong mặt đất truyền ra một tiếng gầm rú.

Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một con cự xà dài đến ngàn trượng từ dưới nền đất bay ra.

Nhưng khi mọi người thấy rõ ràng toàn bộ diện mạo của nó mới phát hiện nó cũng không phải rắn.

Mà là một con cự giao!

Cả người tự phát ra sức ép khổng lồ, đồng thời bên hông mọc ra hai cái cánh, cơ thể cao lớn lơ lửng giữa không trung, trong miệng phun ra hơi thở lạnh lẽo nặng nề.

“Trời ạ!”

“Đây là yêu thú khủng bố gì, lại đáng sợ tới như vậy!”

“Mau chạy đi!”

Nhìn thấy cảnh này, không ít người tu luyện bị đến đứt từng khúc ruột, rối rít thi triển ra nguyên khí, đạp chân bay đến chỗ xa.

“Ha ha, không thể ngờ được bản đế ngủ say mười vạn năm, vừa tỉnh lại đã có nhiều tu luyện giả nhân loại cho ta lót dạ như vậy!”

Trong miệng con cự giao kia truyền ra tiếng nói thâm trầm, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm những tu luyện giả chạy trốn, thân thể to lớn vừa động.

Ngay lập tức những tu sĩ đó đã bị nó nuốt vào trong bụng.

Giữa kẽ răng của cự giao, máu tươi của nhân loại chảy xuống dưới khiến người xem cảm thấy da đầu tê dại.

Mọi người bị cảnh tượng này dọa đến phát run, một số người vốn muốn chạy trốn, giờ cũng đứng im ở giữa không trung không dám động đậy.

Ngay cả sắc mặt đám người Lý Thư Hoa và Dương Thiên Vũ cũng trắng bệch, bởi vì với tu vi của bọn họ, lúc đối mặt với cự giao này chỉ có cảm giác bất lực nồng đậm.

Lý Thư Hoa không nhịn được nhìn về phía đám người Vinh thịt heo, cung kính hỏi: “Tiền bối, không biết các ngươi có nhìn ra được con cự giao này có tu vi gì không?”

Nghe vậy, những người khác cũng nhanh chóng nhìn qua đây, hiển nhiên cũng muốn có được đáp án

“Yêu Đế!”

Vinh thịt heo trầm giọng nói.

“Trời ơi!”

Câu nói này lập tức gây ra cả ngàn gợn sóng.