Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 287: Cái đám ngu muội nhà các ngươi (2)




“Tiền bối, xin hỏi một chút, rốt cuộc bọn họ …”

Vân Tiên Khuyết cả đầu sầu muộn phát ra âm thanh hỏi.

Bởi vì cho dù nói như thế nào đi chăng nữa, đám người Trình Vũ cũng là một trong những đệ tử mà tông môn bọn họ muốn tập trung bồi dưỡng, dù có muốn trừng phạt bọn họ, chung quy lại cũng cần phải có một lý do.

“Hừ, bởi vì bọn họ vừa gây ra tạp âm, ảnh hưởng đến giấc ngủ của tiên sinh, do đó khiến cho tiên sinh vừa ngủ đã bị bọn họ đánh thức.” Ngô Vĩnh Hồng hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: “Cho nên cái lý do này, đã đủ rồi chứ?”

“Cái gì?”

“Ảnh hưởng đến giấc ngủ của tiên sinh?”

Nghe vậy, bất luận là Đệ Ngũ Trường Không hay là Vân Tiên Khuyết, vào thời khắc này đều biến sắc.

Việc này, quả đúng là ồn ào quá mức!

Các nàng cũng hiểu rõ, tiên sinh trong miệng Ngô Vĩnh Hồng là chỉ ai.

Nhớ tới người có phong cách bá đạo vẫn còn hằn sâu trong ký ức của mọi người, vậy mà lại ảnh hưởng đến giấc ngủ của người này…

Nghĩ đến đây, Vân Tiên Khuyết và Đệ Ngũ Trường Không cơ hồ là không nói hai lời, mang theo một mặt tức giận lao về phía đám Trình Vũ.

“Sư tỷ sư tỷ, các ngươi……”

Đám người Trình Vũ sợ hãi ngẩng đầu lên.

“Ảnh hưởng đến giấc ngủ của tiên sinh, tội này của các ngươi đáng chết cả vạn lần!”

Vân Tiên Khuyết nói với chất giọng lạnh băng, cả mặt thở dài nhìn Trình Vũ: “Loại sai lầm lớn như vậy, không ai có thể cứu được các ngươi.”

Nói xong, bàn tay của Vân Tiên bỗng nhiên hạ xuống đan điền của Trình Vũ.

“Ầm!”

Dường như là chỉ trong nháy mắt, Trình Vũ đã bị phế, nằm ở trên mặt đất giống như chó chết vậy.

Mà Đệ Ngũ Trường Không, cũng dùng tốc độ cực nhanh phế bỏ đệ tử cầm đầu của Xuy Tuyết Sơn Trang.

Tiếp theo hai người lại một lần nữa quỳ trước mặt những lão nhân này.

“Không biết các vị tiền bối có vừa lòng không?”

Đám người Vương lão nhân nhìn đám người Vân Tiên Khuyết, trong mắt lộ ra vẻ suy tư.

Vốn dĩ trước đó đã cho đám Trình Vũ đám một cơ hội rời đi, cơ hội tốt như vậy mà bọn họ cũng không quý trọng, với tính cách của mấy người Vương lão nhân, hẳn là sẽ quyết định giết sạch người ở đây.

Nhưng là nhìn đám người Vân Tiên Khuyết cùng Đệ Ngũ Trường Không thành khẩn như vậy, trong thoáng chốc, bọn họ thấy hơi do dự, lúc này mới gật đầu.

Thấy thế, đám Vân Tiên Khuyết cùng Đệ Ngũ Trường Không mới nhẹ nhõm thở phào một hơi..

Nhưng cảnh tượng này, lại khiến mọi người kinh ngạc.

Bọn họ chưa nghe được cuộc đối thoại giữa đám người Vân Tiên Khuyết và mấy người Ngô Vĩnh Hồng, cho nên trong lòng không ngừng suy đoán, rốt cuộc mấy lão già này là ai mà lại có thể khiến hai tông môn lớn sợ hãi thành như vậy, thậm chí không tiếc trực tiếp phế bỏ đệ tử tinh anh của phái mình.

Đương nhiên, người kinh hãi nhất là Lý Nhất Hàm, nàng phát hiện bản thân lại xem nhẹ thực lực của mấy người Vương lão nhân một lần nữa.

Có sự uy hiếp lớn như vậy với các tông môn lớn mạnh này, chỉ sợ phàm nhân đồng hành cùng nàng ngày ấy, kỳ thật thực lực đã xấp xỉ tông chủ của những môn phái lớn, như là Dương Thiên Vũ của Ngự Kiếm Tông, Vân Hạo Thiên của Phong Vân Cốc vân vậy, đã tới cấp Võ Tôn đỉnh phong hay thậm chí là bán Thánh!

Nhưng nàng vừa mới nghĩ như thế.

Thì bỗng nhiên phát sinh biến cố.

Vương lão nhân đứng đầu đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn những bóng người bay ở giữa không trung, tức khắc phát ra âm thanh tức giận.

“Cái đám ngu muội nhà các ngươi, còn bay tới bay lui, xuống đây cho ta!”

Nói xong, dưới ánh mắt trừng to tặc lưỡi của mọi người, Vương lão nhân bỗng duỗi một bàn tay về phía không trung, hóa thành một hư ảnh khổng lồ, tựa như một tòa núi lớn che lấp cả bầu trời mà mấy người kia đang bay lượn.

“Rầm!”

Mấy người bay qua, không có chút sức đánh trả nào, ở trên trời cao cao kia, những người bị đánh rơi xuống mặt đất, miệng phun ra máu tươi.

Mọi người ở đây cảm thấy kinh hãi đối với thủ đoạn của Vương lão nhân bỗng nhiên lại thấy rõ gương mặt của mấy người bị đánh bại.

Trong lúc nhất thời, cằm của mọi người đều sắp rơi xuống.

Đặc biệt là Lý Nhất Hàm, miệng không nhịn không kêu ra tiếng.

“Bọn họ… Bọn họ vậy mà là, vậy mà là…”

“Vậy mà lại là tông chủ Dương Thiên Vũ của Ngự Kiếm Tông và gia chủ Lý gia Lý Thư Hoa!”

“Hít!”

Mọi người hít một ngụm khí lạnh, cảm giác đầu óc không theo kịp.

Có lẽ tu vi của hai người kia không phải mạnh nhất, nhưng chắc chắn cũng là nhân vật đứng đầu Ninh Sa.

Nhưng mà.

Cứ như vậy bị Vương lão nhân nhẹ nhàng bâng quơ bắt được.

Đặc biệt là Lý Nhất Hàm, vừa nãy nàng còn suy đoán tu vi của đám người Vương lão đầu có lẽ ngang hàng với những nhân vật đứng đầu như Dương Thiên Vũ.

Nhưng chớp mắt.

Dương Thiên Vũ và Lý Thư Hoa đã bị Vương lão nhân bắt được từ trên cao.

Đây thật đúng là vả mặt mà.

Từng đợt từng đợt chấn động của ngày hôm nay khiến nàng mãi chưa lấy lại được tinh thần.

Mà nàng đã không dám suy đoán thực lực của đám người lão Vương nữa, bởi vì nó đã vượt qua sự hiểu biết của nàng.

Mà Lý Thư Hoa và Dương Thiên Vũ bị chụp tới cũng không nhận ra đám người Vương lão đầu, vô duyên vô cớ bị đánh xuống khiến lòng tràn ngập tức giận.