Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 283: Cái đám ở đây đều là rác rưởi!




Hắn hơi hơi do dự rồi nói: “Nể mặt ngươi là người Lý gia nên ta sẽ giữ cho ngươi một chút thể diện, hơn nữa mấy lão già kia cũng là phàm nhân, chỉ cần ngươi bảo bọn họ xin lỗi ta thì ta có thể cho bọn họ một con đường sống.”

Nghe vậy, cuối cùng Lý Nhất Hàm cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vì vậy nàng liền chạy tới trước mặt đám người lão Vương, tâm trạng tức giận mắng mỏ: “Mấy kẻ phàm nhân như các ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Chẳng phải ta đã dặn các người rằng không được chạy đông chạy tây sao?”

Nói xong nàng liền trợn mắt nhìn về phía lão Vương.

“Nhất là ngươi đấy, thế nào mà lại dám lấy gậy đánh vào đầy người khác? Ngươi có biết bọn họ là ai không? Bọn họ chính là đệ tử của đại tông môn ở Ninh Sa đấy, tuỳ tiện cũng có thể lấy mạng của các ngươi, các ngươi còn không mau đi xin lỗi người ta đi, nếu không thì đêm nay cũng chẳng ai cứu nổi các ngươi đâu.”

Nhưng điều khiến nàng không ngờ tới chính là mấy lão già này lại nhìn nàng rồi cười cười.

Dường như không hề có ý định đi xin lỗi.

Mà Vinh thịt lợn kia ẩn đầu nàng một cái, đẩy nàng ra phía sau, dạy bảo: “Mấy lão già chúng ta còn có việc cần làm, trẻ con thì đi ra phía sau.”

Lý Nhất Hàm mở to hai mắt nhìn bọn họ.

Mấy cái lão già này.

Rốt cuộc là có vấn đề gì vậy?

Não teo rồi đấy à?

Nàng ở trước mặt Trình Vũ vất vả giải thích rồi cầu tình, mà mấy lão già này hoàn toàn không xem ra gì.

Mà càng khiến nàng giật mình hơn đó là mấy lão già này không những không ân hận, mà ngược lại bọn họ vẫn còn hét lên với đám người Trình Vũ: “Mấy tên nhãi con này, ta cho các người thời gian một khắc để biến khỏi nơi này, bằng không thì ở lại cùng nhau chết đi.”

“A.”

Nghe xong câu nói này.

Sắc mặt Lý Nhất Hàm đã trắng nay càng thêm tái, trái tim đập càng lúc càng mạnh.

Bởi vì câu nói này của bọn họ, không phải đắc tội với một mình Trình Vũ mà còn đắc tội tới toàn thể tông môn đệ tử đang có mặt ở đây.

Ở trong này có không hề ít thiên chi kiêu tử, mà nàng ở trong đám người này, cũng chỉ được coi là trình độ tầm trung thôi.

Quả nhiên.

Chỉ cần một câu nói này liền khiến tất cả mọi người ở đây đều nổi giận.

Một vài người trong sân đã lăm le đao kiếm, sát khí dâng trào.

Bọn họ bình thường ở trong tông môn đều là những kẻ tâm cao khí ngạo, làm sao có thể chịu được việc bị mấy lão già không hề quen biết hô to gọi nhỏ.

“Hử? Cũng muốn ra tay đấy à?”

Vinh thịt lợn khinh thường liếc nhìn lũ người kia một cái.

“Mấy lão già kia, còn không mau quỳ xuống xin tha, nếu không thì các ngươi sẽ chết không có chỗ chôn thây.” Trình Vũ lạnh lùng quát lớn.

“Nhận tội?”

Vinh thịt lợn cười lạnh rồi nói: “Vì sao lại phải nhận tội?”

“Ngươi, bọn ta đông người như vậy, chẳng nhẽ các ngươi không sợ sao?” Trình Vũ trầm giọng quát.

“Sợ á?”

Vinh thịt lợn cười nhạo một tiếng, sắc mặt trào phúng lắc đầu rồi nói: “Sao bọn ta phải sợ các ngươi chứ, đối với bọn ta, căn bản đám người đây chỉ giống như một đống rác rưởi!”

Câu nói này vừa dứt, liền lập tức khiến cho lửa giận của đám người kia bùng nổ.

“Các huynh đệ, mấy kẻ này đã quá kiêu ngạo rồi, không cần biết bọn họ là ai, cùng giết chết bọn họ.”

“Đúng vậy, chém chết bọn chúng.”

“Cùng nhau lên.”

Ngay lập tức, ở giữa sân, mấy trăm đệ tử xé gió mà lao đến, trong tay kẻ nào cũng cầm chắc đao tiếp, trực tiếp lao đến chỗ sáu người Vinh thịt lợn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, gương mặt của của Lý Nhất Hàm không còn chút huyết sắc, nàng cắn chặt môi, chỉ hận rèn sắt không thành thép mà nói: “Các ngươi như vậy, đúng là, đúng là không ai có thể cứu nổi các ngươi nữa rồi.”

Nói xong, nàng liền cúi đầu nhắm mắt, lặng lẽ lui sang một bên.

Nhưng nàng vẫn không hiểu được, mấy lão già này lúc trước còn rất bình thường, nhưng tối nay không biết ăn phải cái gì mà đi tìm đường chết như vậy.

Chứng kiến tình huống này, nàng cũng lực bất tòng tâm.

Nàng đã từ bỏ rồi.

Đám người kia đã lao gần đến đỉnh đầu của đám người Vinh thịt lợn, một đám hung thần ác sát, gương mặt ai cũng tỏa ra sát khí.

Thế mà sáu người kia vẫn bình chân như vại.

Chỉ ngay khi đám người kia áp sát, thì ánh mắt đục ngầu của kẻ cầm đầu – lão Vương mới hơi hơi động đậy.

Một luồng khí thế mạnh mẽ quỷ dị từ người hắn phát ra.

“A.”

Luồng khí tức này như sóng cuộn gió trào, cuồn cuộn xông thẳng về phía đám đệ từ

“Đoàng!”

Chỉ trong nháy mắt, một luồng ánh sáng chói loá, sắc mặt của đám đệ tử danh môn lập tức thay đổi, đao kiếm trong tay cũng rơi ra, bọn họ như người ngã ngựa đổ bị đánh bật ra ngoài.

“A a a a a…”

Trong phút chốc, tiếng kêu la thảm thiết vang đầy trời, thân thể của đám người kia nện mạnh xuống nền đất, vài người trong số đó phun ra một ngụm máu tươi, trong ánh mắt bọn chúng ngập tràn sợ hãi.

Mà Lý Nhất Hàm đang nhắm mắt đứng ở một bên cũng biết có biến.

Nàng đột nhiên mở mắt.