Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 284: Cái đám ở đây đều là rác rưởi!




Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy cảnh tượng một đám đẹ tử tinh anh xiêu xiêu vẹo vẹo, một đám thì bị đánh văng ra ngoài.

Thấy được cảnh tượng như vậy, trong đầu nàng như có tiếng sấm nổ đì dùng.

Nàng hít một ngụm khí lạnh, trái tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, toàn thân không ngừng run rẩy.

Mấy cái lão già này…

Mấy cái lão già này, thế mà….

Thế mà….

Sao có thể….

Làm sao có thể?

Nàng sớm chiều ở cùng mấy lão già này cũng nhiều ngày như vậy, nhìn qua thì tưởng đều là phàm nhân hoá ra lại là cường giả siêu cấp! ?

Chỉ cần vào một luồng khí tức là có thể quật ngã mấy trăm đệ tử tông môn?

Mà phải biết rằng, trong đám đệ tử này, cấp độ cao nhất chính là cường giả Võ Hoàng!

Mà có thể chỉ cần một luồng khí tức là có thể nhẹ nhàng đánh bay cường giả Võ Hoàng, vậy chẳng phải, tu vi của mấy lão già này ít nhất cũng là Võng Tông sao?

Võ Tông!

Nghĩ đến đây, trái tim Lý Nhất Hàm lại đập loạn cả lên, trong phút chốc không dám nhìn thẳng vào mấy ông lão.

Bởi vì nàng nhớ lại mấy ngày cùng nhau đồng hành, nàng còn quát mắng mấy ông lão đó, còn dạy mấy ông lão đó phải làm người như nào, còn luôn miệng gọi mấy lão là phàm nhân…

Phàm nhân.

Ngươi đã gặp qua phàm nhân nào mạnh như vậy chưa?

Nàng không tự chủ mà lùi về phía sau hai bước, da đầu cũng run lên.

Hoá ra nàng ở trước mặt bọn họ, cũng chẳng khác gì đang tấu hài!

Chẳng trách.

Chẳng trách bọn họ chẳng hề sợ hãi, đi một đường dài từ thành Bình Giang đến Ninh Sa, hoá ra là vì bọn họ đều là cao thủ.

Chẳng trách đối mặt với lũ đệ tử tông môn này, bọn họ cũng chẳng hề nao núng.

“Rốt cuộc các ngươi là ai?”

Đúng lúc này, lũ tông môn đệ tử đang bị thương liền đứng lên, gương mặt tràn ngập hận thù nhìn thẳng về phía đám người lão Vương, nặng nề quát lên: “Các ngươi vô duyên vô cớ đến tìm các tông môn như chúng ta để gây sự, rốt cuộc là gì lý do gì? Các ngươi không biết rằng cao thủ của các đại môn phát đều đang ở ngay gần đây hay sao? Chẳng lẽ các ngươi không sợ sẽ bị các đại môn phái tìm đến báo thù sao?”

“Báo thù?”

Vinh thịt lợn cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Chẳng cần các ngươi phải nhắc, chẳng qua, trong mắt bọn ta, không chỉ có các ngươi giống như rác rưởi, mà tông môn của các ngươi cũng vậy mà thôi, đều là rác rưởi.”

“Ngươi…”

“Ngươi ngươi ngươi…”

“Đúng là không sợ hoạ từ miệng mà ra.”

Nghe vậy, các tông môn đệ tử liền tức giận đến hộc máu.

“Được, được, được, nếu đã như vậy thì đứng yên đấy, đừng có mà chạy!”

Sắc mặt của lũ người kia tràn ngập cừu hận, lập tức hô to.

Nói xong, Trình Vũ lập tức phóng một cái pháo tín hiệu ra.

Mà ở một bên khác, Xuy Tuyết Sơn Trang cũng lập tức phóng tín hiệu đi.

“Cái gì?”

“Phát tín hiệu đỏ ư?”

Nhìn thấy cảnh này, Lý Nhất Hàm chỉ biết trợn tròn mắt.

Là người ở đất Ninh Sa, đương nhiên nàng hiểu rõ về tín hiệu đỏ này, chỉ có khi nào đệ tử thực sự có việc khẩn cấp, còn liên quan đến thâm cừu đại hận thì mới có thể phát.

Mà kết quả chính là đánh đến khi một mất một còn thì mới thôi.

Việc này cũng điên rồi quá rồi đấy!

Nàng cắn chặt răng, do dự một lúc lâu mới đi qua chỗ đám người Vinh thịt lợn.

“Tiền, tiền bối…”

Nàng không dám nhìn thẳng vào mắt bọn họ, sợ bọn họ tính sổ những chuyện lúc trước, giờ phút này, nàng phải dùng hết can đảm để nói chuyện.

“Tiền bối, các ngươi đều không phải người gốc Ninh Sa nên có lẽ không biết tín hiệu đỏ đại diện cho điều gì, các ngươi nhanh chóng rời đi thì hơn.”

“Sao mà phải đi chứ? Bọn ta muốn ở đây chờ lũ người đó đến đấy.” Vinh thịt lợn thản nhiên cười nói.

Nghe vậy, Lý Nhất Hàm liền quýnh lên.

Xem ra thì mấy lão già này không hề biết sự việc đã trở nên cực kì nghiêm trọng, nàng cũng biết là bọn họ rất mạnh, nhưng liệu có đủ mạnh để địch lại toàn bộ các đại môn phái ở Ninh Sa hay không?

Cho nên nàng lại vội vàng nói: “Tiền bối, bọn họ đều là người của hai môn phái có thế lực nhất Ninh Sa là Phong Vân Cốc và Xuy Tuyết Sơn Trang, trong tông môn của bọn họ không chỉ có nhiều cao thủ Võ Tông, mà cao thủ Võ Tôn cũng không hề ít, nếu như các ngươi không nhanh chóng rời đi, chỉ một chốc nữa, cao thủ của bọn họ tới rồi, e rằng lúc đó các ngươi muốn rời đi cũng chẳng được.”

Nhưng khi nàng vừa mới thốt lên thì phát hiện có mấy luồng sáng mang theo khí tức mãnh liệt càn quét về phía bên này.

Trong lòng Lý Nhất Hàm không khỏi hồi hộp!

Tuyệt đối không ngờ tới, người của Phong Vân Cốc và Xuy Tuyết Sơn Trang lại tới nhanh như vậy.

Hơn nữa càng khiến cho nàng cảm thấy nghiêm trọng hơn là, người đến cũng không phải là người bình thường của hai thế lực lớn này.

Bên trái.

Là người của Xuy Tuyết Sơn Trang.

Đứng đầu chính là thiếu chủ của Xuy Tuyết Sơn Trang - Đệ Ngũ Trường Không, ngoài người này ra, còn có trưởng lão của Xuy Tuyết Sơn Trang - Đệ Ngũ Trận.

Bên phải.

Là người của Phong Vân Cốc.

Đứng đầu chính là đại tiểu thư của Phong Vân Cốc - Vân Tiên Khuyết, người đi cùng với nàng là trưởng lão của Phong Vân Cốc, hai đại trưởng lão Dương Mộc và Dương Sâm.

Sắc mặt Lý Nhất Hàm trắng bệch.