Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 282: Mấy lão già chán sống này




Hiển nhiên, hiếm có khi nào mà đệ tử của các môn phái có thể tụ họp, bởi vậy một buổi tranh đấu liền được tổ chức.

Mà Trình Vũ của Phong Vân Cốc quả thực xứng đáng làm mưa làm gió.

Đương nhiên, trong lòng hắn cũng luôn có suy nghĩ này.

Nhiều năm về trước, Võ Hoàng có thực lực mạnh mẽ cũng là một trong những đệ tử được Phong Vân cốc bồi dưỡng nên.

Có người nói, nếu xét về thiên phú thì Phong Vân Cốc đã cao hơn Xuy Tuyết Sơn Trang một bậc.

“Ha ha, chư vị khách khí rồi.”

“Còn có ai muốn lên đây quyết đấu với ta không?”

Trình Vũ mở miệng hét lớn.

Nhưng mà, vào lúc này cũng không có muột ai có đủ khả năng để ứng chiến.

“Vậy được, nếu đã không có ai muốn khiêu chiến thì ta biểu diễn cho mọi người xem một bộ kiếm pháp mà ta mới luyện được.”

Nói xong, Trình Vũ liền rút thanh trường kiếm, trường kiếm xét gió mà múa.

Đột nhiên có một tiếng huýt sáo vang lên, khiến mọi người đều rúng động.

“Dừng động tác trong tay ngươi lại, nếu không thì… chết!”

Cũng vào lúc này, một âm thanh bỗng nhiên vang lên xé toạc bầu không khí ở nơi đây.

Mọi người đều thấy khiếp sợ.

Thế mà có người lại dám nói chuyện với Trình Vũ như vậy, bọn họ đưa mắt nhìn qua liền nhìn thấy sáu bóng hình đang đi tới.

Một kẻ chống gậy đi tới, xem tới xem lui cũng thấy giống một lão già sắp chết.

Một người đàn ông vạm vỡ, loã thể nửa thân trên, lộ ra vòm ngực đầy lông và một cái bụng lớn.

Còn bốn kẻ còn lại, hình dạng cũng vô cùng kì quái, bộ dáng như mấy ông già ngu ngốc muốn đi đấu vật vậy.

“Các ngươi là ai?”

Trình Vũ nhìn mấy lão già trước mặt, trầm giọng hỏi: “Ta làm sao. Ta có quan hệ gì với các ngươi à?”

Thế nhưng hắn vừa mới dứt lời, ông lão cầm gậy liền lấy gậy đập vào đầu hắn một cái.

“Cái gì vậy?”

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mọi người đều bị dọa sợ ngây người.

Nhìn qua lão già này hình như chẳng có chút tu vi tu luyện nào, vậy mà dám to gan lớn mật lấy gậy đập vào đầu Trình Vũ.

Đây chắc là không thiết sống nữa hay sao?

Vào ban đêm.

Có một bóng dáng áo xanh lướt qua, chính là Lý Nhất Hàm.

Bởi vì thấy bên này có rất nhiều đệ tử đang tụ tập nên nàng lập tức phi qua đây.

Bởi vì mấy ngày nay, nàng bị thương rất nghiêm trọng cho nên đan dược mang theo bên mình sớm đã dùng hết từ lâu.

Nàng tới đây cũng là để xem liệu có gặp người quen hay đệ tử đồng môn nào hay không, nếu như gặp được thì có thể xin một ít đan dược trị thương.

Nhưng khi nàng vừa tới nơi thì nơi này liền xảy ra biến cố.

Năm lão già với một đại hắn hình như đang có mâu thuẫn với đệ tử của Phong Vân Cốc, khi nàng tiến lại gần hơn một chút liền có thể nhìn rõ bộ dạng của sáu kẻ này, sắc mặt nàng lập tức thay đổi.

“Sao mấy lão già lại đến tận đây vậy?”

“Chỉ trách ta không dặn dò kỹ càng, không được chạy lung tung, bây giờ mấy lão phàm nhân này lại đi gây sự với đệ tử của Phong Vân Cốc, hậu quả lần này…”

Sắc mặt nàng liền thay đổi, dùng tốc độ nhanh nhất có thể để đến đó.

Nhưng điều mà nàng không ngờ tới chính là, khi nàng vừa mới bước được hai ba bước đã nhìn thấy cảnh lão Vương cầm gậy đập vào đầu Trình Vũ.

Lý Nhất Hàm bị dọa sợ đến nỗi hai tròng mắt muốn rơi cả ra ngoài.

Một lão phàm nhân lại dám lấy gậy đập vào đầu một người tu luyện, hắn lấy gan ở đâu ra vậy, hắn chắn sống rồi à?

“Tự ngươi muốn chết đấy!”

Quả nhiên, Trình Vũ đã tức giận hét lên một tiếng.

“Mau giải thích, mau xin lỗi đi, mấy lão già này đúng là chán sống rồi mà, nếu mà còn không xin lỗi thì đám người kia sẽ giết chết các ngươi mất.”

Trái tim Lý Nhất Hàm như đã vọt lên đến họng, vẻ mặt nàng cực kì nôn nóng, vừa bước đến vừa cầu nguyện.

Nhưng điều khiến nàng không thể ngờ đến chính là…

Mặc dù đối mặt với Trình Vũ đang cực kì cáu giận thì lão Vương kia lại có thể giơ gậy lên, đập vào đầu Trình Vũ thêm một cái nữa.

A!

Cái lão già này….

Thực sự không sợ chết đấy à?

Muốn đi tìm chết thì cũng không nên như vậy chứ!

Trình Vũ lửa giận ngập trời, trong ánh mắt hắn toả ra sát khí, không biết mấy lão già chết tiệt kia từ đâu chui ra lại dám gây sự với hắn.

“Trình Vũ sư huynh bớt giận, xin ngươi bớt giận.”

Chỉ là hắn vừa muốn ra tay thì Lý Nhất Hàm từ đâu phi tới chắn ngay trước mặt hắn.

“Ngươi là ai?” Trình Vũ trầm giọng hỏi.

“Ta là người Lý gia ở Thượng Sa, mong Trình Vũ sư huynh nể mặt ta một chút.”

Gương mặt Lý Nhất Hàm căng thẳng lại trắng bệch, nàng cúi đầu thành khẩn nói: “Mấy lão già này đều là phàm nhân, bọn họ không hề biết đến thận phận của Trình Vũ sư huynh, mong Trình Vũ sư huynh đại nhân đại lượng, đừng cùng bọn họ chấp nhất, ta sẽ bảo bọn họ lập tức xin lỗi huynh.”

“Hử?”

“Thượng Sa Lý gia?”

Trình Vũ liếc nhìn Lý Nhất Hàm một cái.

Tuy rằng Thượng Sa Lý gia không phải là một gia tộc lớn, nhưng hắn có biết đến, còn biết được rằng Lý gia này đang dựa dẫm vào thế lực của Phong Vân Cốc hắn.