“Tiên sinh làm sao vậy?”
Lão Vương thấy khó hiểu liền hỏi.
“Thịt này không được ngon lắm.” Dịch Phong cắn hai miếng liền để xuống đất, mặc dù thịt thú này được bảo quán rất tốt nhưng ăn vào vẫn thấy không được tươi mới.
Nghe vậy, trong lòng lão Vương liền choáng váng.
Đây là thịt của Yêu Hoàng đấy, tiên sinh vẫn không vừa ý sao?
“Các ngươi lưu ý chút, nếu có thấy được món ăn dân dã tươi mới nào thì nhất định đừng để nó chạy mất nhé!” Dịch Phong vừa ăn lương khô vừa nói với mọi người.
“Món ăn dân dã tươi mới?”
Mọi người đều khó hiểu liếc nhìn nhau.
Tự nhiên lại có thêm chút khó khăn.
Bởi vì ý trong lời nói của Dịch Phong đã rất rõ ràng rằng vị của Yêu Hoàng quá nhạt nhẽo, mà cái thứ dân dã tươi mới kia chỉ có thể hơn chứ không được kém thịt Yêu Hoàng.
Nếu mà xung quanh có Yêu Hoàng hoặc Yêu Tông thì không nói, có thể bắt làm bữa khuya cho tiên sinh cũng là một phần vinh hạnh của hắn, nhưng mấu chốt là ở đây là địa bàn của con người, tìm đâu ra yêu thú bây giờ!
Nghĩ đến đây, lão Vương cẩn thận từng chút dè dặt nói: “Thưa tiên sinh, ở nơi này, nếu muốn tìm món ăn dân dã mà tươi mới e rằng rất khó.”
“Có gì đâu mà khó?”
Dịch Phong nhìn lão Vương một cái rồi nói: “Ở xung quanh nơi này, lúc nào cũng có thể tìm được.”
Xung quanh nơi này, lúc nào cũng tìm được?
Mọi người lại liếc nhau một cái.
Mặc dù nhất thời chưa thể hiểu hết dụng ý trong lời nói của Dịch Phong, nhưng mọi người ở đây đều đã ghi tạc câu nói đó vào trong lòng.
“Ta mệt rồi!”
“Các ngươi cũng nên nghỉ sớm đi, ta đi nghỉ trước đây.”
Dịch Phong lười biếng vươn vai, duỗi thắt lưng một cái, chuẩn bị nằm xuống ngủ.
Cơn buồn ngủ.
Rất nhanh liền ập đến.
Vừa mới mơ mơ màng màng liền có một giọng nói vang lên, đánh gãy giấc mộng đẹp của hắn.
“Rầm rầm…”
“Keng…”
“Xẹt…”
Âm thanh đánh nhau được chuyền đến từ một nơi cách đây không xa, âm thanh cực kì chói tai.
Đương nhiên, ngoại trừ việc phát ra âm thanh khó nghe ra, trên bầu trời còn có mấy tu sĩ bay qua bay lại, thêm vào đó là tiếng hò hét ầm ĩ.
“Trời ơi, phiền thật đấy!”
Lần này thực sự đã kích thích đến thần kinh của Dịch Phong, hắn ở trong chăn không nhịn được tức giận chửi lớn: “Cái đám người tu luyện ngu ngốc này, muốn đánh thì cứ đánh nhưng chạy ra xa xa rồi đánh không được sao?”
Dịch Phong bỗng nhiên ngồi dậy la hét chửi bới khiến lão Vương, Vinh thịt lợn cùng những người khác đều bất ngờ không thôi.
Vẻ mặt đều trở nên trầm trọng.
Cái lũ người Ninh Sa này cũng thực sự ngu ngốc, biết rõ tiên sinh muốn thể nghiệm cuộc sống của phàm nhân mà còn cố tình tạo ra trận địa lớn như thế, còn thu hút không ít lũ tu sĩ đui mù bay qua bay lại để tham gia.
Mà tội đáng chết nhất là đã làm ảnh hưởng đến giấc nồng của tiên sinh.
Đúng là muốn nhịn mà không được!
“Tiên sinh à, không có gì, không có chuyện gì đâu, ngươi cứ nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi cho tốt vào.”
“Đúng vậy đấy tiên sinh, ngươi nên nghỉ ngơi thật tốt, đừng chấp nhặt với lũ người này làm gì.”
Đám người Vinh thịt lợn khuyên nhủ Dịch Phong trong lo sợ, sợ rằng Dịch Phong sẽ thực sự nổi giận.
“Được rồi được rồi, các ngươi thu dọn xong thì cũng đi nghỉ sớm đi.”
Dịch Phong xua xua tay, hắn tìm một ít cỏ, cuộn lại nhét vào tai mình và đồ đệ để làm bịt tai.
Hắn vừa nằm xuống, lại cảm thấy chưa yên lòng liền lấy trong ngực ta mấy viên thuốc.
Mấy viên thuốc này cũng giống với mấy loại thuốc ngủ phổ thông ở kiếp trước của Dịch Phong, là vì Dịch Phong sợ rằng khi tới đây, có thể do khoảng cách xa hoặc do chênh lệch giờ giấc mà khó ngủ.
Không hề nghĩ đến lại phải dùng đến nó nhanh như vậy.
“Đồ nhì, ngươi cũng uống một viên đi.”
Dịch Phong nói xong liền nhét một viên vào trong miệng của Chung Thanh.
Sau khi uống thuốc ngủ, cơn buồn ngủ rất nhanh lại ập đến.
Sư đồ hai người nằm cạnh bên đống lửa, dần dần thở đều đặn nhẹ nhàng.
Nhìn thấy sư đồ hai người họ cuối cùng cũng yên giấc, Vinh thịt lợn và lão Vương cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Một khắc sau.
Ánh mắt của bọn họ đột nhiên biến hoá, trở nên cực kì sắc bén.
Vinh thịt lợn, lão Vương, Ngô Vĩnh Hồng, Chư Cát Vinh, Sở Cuồng Sư, năm người bọn họ không hẹn mà cùng nhau chậm rãi đứng lên.
Ngay sau đó, gương mặt của bọn họ cực kì u ám biến mất trong màn đêm….
“Chờ… chờ ta với…”
Ở phía sau, Lỗ Đạt Sanh vừa kéo quần vừa cố gắng đuổi theo.
Ở nơi nào đó dưới chân núi.
“Bùm!”
Cùng với âm thanh đó có bóng dáng của một thiếu niên bị đánh bay ngược ra ngoài.
“Đệ tử của Xuy Tuyết Sơn Trang các ngươi hoá ra cũng chỉ có đến như vậy, trận so tài lần này, phần thắng đã thuộc về Phong Vân Cốc chúng ta.”
Một đệ tử khác cười nói, sau đó hắn liền thu tay cất thanh trường kiếm đi.
“Trình Vũ sư huynh thật lợi hại.”
“Thực lực của Trình Vũ sư huynh quả thực mạnh mẽ.”
Mà ở xung quanh cũng có rất nhiều đệ tử của những môn phái khác hò hét ầm ĩ.