“Chắc ngươi cũng biết, diện tích của Ninh Sa rất rộng lại có một dòng sông Độ từ giữa cắt ngang, cũng vì vậy và Ninh Sa mới được chia thành hai phần là Thượng Giang và Hạ Giang.” Lý Nhất Hàm tiếp tục giải thích: “Nói cách khác, nếu như các ngươi muốn tới Hạ Giang, các ngươi phải đi hết nửa Ninh Sa rồi phải vượt qua sông Độ Đầu nữa.”
“À, vậy thì cũng xa quá.” Dịch Phong gãi gãi ót.
“Nhưng ta cũng rất tò mò, rốt cuộc có việc gì quan trọng mà khiến cho đám phàm nhân các ngươi không màng nguy hiểm chạy đi xa đến vậy?” Lý Nhất Hàm nghi hoặc hỏi.
Nghe vậy, Chung Thanh ở bên cạnh liền đỏ mặt, cúi xuống thật thấp.
Dịch Phong cũng có chút ngại ngùng, cười cười một chút liền kể chuyện của Chung Thanh cho nàng nghe.
Nghe xong, Lý Nhất Hàm không tự chủ được liền liếc Dịch Phong một cái, nhàn nhạt nói: “Mặc dù các ngươi luôn làm ra những hành động mà ta không thể hiểu được, nhưng cũng phải thừa nhận rằng, sư phụ ngươi cũng rất có trách nhiệm.”
“Để ngươi chê cười rồi.”
Dịch Phong ngại ngùng cười một cái, tay theo bản năng liền xoa xoa đầu Chung Thanh.
“Đúng rồi, ta vẫn còn một điều không hiểu.” Lý Nhất Hàm lại hỏi tiếp: “Vì sao các ngươi là người thành Bình Giang lại quen biết người ở Hạ Giang Ninh Sa?”
“Đúng rồi.”
Dịch Phong cốc đầu một cái sau đó liền nghi hoặc nhìn sang phía Chung Thanh rồi hỏi: “Cách nhau xa như vậy, các ngươi làm sao quen nhau được vậy?”
Gương mặt nhỏ của Chung Thanh lập tức đỏ bừng, thẹn thùng một lúc lâu mới ngượng ngùng nói ra: “Nhà ngoại của Mộng Thiên cũng ở thành Bình Giang, lần đó nàng cùng người nhà quay về thành Bình Giang để thăm họ hàng thân thích, rồi cuối cùng quen ta.”
“À.”
Dịch Phong cuối cùng cũng hiểu ra liền gật đầu.
Hoá ra là cô nương ở thành lớn trở về quê ngoại nghỉ ngơi, thế là quen biết với tên tiểu tử quê mùa nhà hắn.
“Thôi rồi, vốn hôm nay định tách các ngươi ra, nhưng giáp biên Ninh Sa có nhiều tu sĩ như vậy, một đám phàm nhân yếu ớt như các ngươi mà gặp chút khó khăn thì cũng khỏi đi.” Lý Nhất Hàm cảm khái nói một câu: “Cũng may, chuyến này các ngươi vẫn có thể đi cùng ta thêm một đoạn, thôi thì cùng các ngươi đi thêm mấy hôm nữa cũng được. Chỉ mong các ngươi có thể thuận lợi đi đến Hạ Giang.”
“Cảm tạ Lý cô nương!”
Dịch Phong biết ơn nói.
Tiếp xúc được một thời gian, hắn thấy tính cách của cô nương này cũng rất tốt.
Lý Nhất Hàm không nói tiếp mà đang chú ý động tĩnh của các tu sĩ ở xung quanh.
Nàng vốn khinh thường việc kết giao với phàm nhân, nhưng vào lúc đụng phải Dạ Hàn Song Sát, đám phàm nhân này không hề tham sống sợ chết mà bỏ rơi nàng.
Vốn dĩ bọn họ có ở lại cũng chẳng giúp ích được gì nhưng điều ấy vẫn khiến nàng rung động không thôi, cho nên nàng mới đưa ra quyết định như vậy.
“Các ngươi ở đây nghỉ ngơi chút đi, đừng có mà chạy đông chạy tây, ta đi xem có người quen nào không.” Lý Nhất Hàm dặn dò một chút liền cầm kiếm đi thẳng.
Thế nhưng mới đi không bao xa đã có người ngăn nàng lại.
Theo ánh trăng, kẻ này toàn thân hắc y, nửa người dựa vào thân cây, tay phải giấu dưới lớp áo, tay trái đang cầm một đóa hoa bìm lam, mà đầu hắn thì cúi thấp xuống khẽ ngửi.
Dáng vẻ vô cùng say mê.
Gió thổi nhẹ nhàng khiến hắc bào tung lên.
Dưới ánh trăng, hình bóng của hắn toát lên vẻ phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong.
Bỗng nhiên, hắn nghiêng đầu một chút, ánh mắt thâm tình nhìn về phía Lý Nhất Hàm.
“Ài.”
Hắn lắc đầu, thở dài một cái.
“Ta đã từng vượt qua núi sông biển rộng, cũng đi qua dòng người tấp nập… nhưng lại chẳng thể vượt qua được sắc đẹp và phong thái của cô nương đây.”
Nói rồi hắn giơ đoá hoa bìm lam trong tay lên, nhẹ nhẹ nhàng nhàng, tiêu sái đi đến.
Hắn vui vẻ đi quanh Lý Nhất Hàm một vòng, rồi lại đưa đoá bìm lam trong tay lướt qua chóp mũi của Lý Nhất Hàm một cái.
Hắn sửa sang lại áo bào rồi từ từ nói: “Cô nương này, mệt thật đấy, tại hạ là Lâu Bản Vĩ, phong cảnh tươi đẹp như vậy, cô nương có muốn cùng ta thưởng thức không?”
Nói xong.
Lâu Bản Vĩ lại nâng đóa bìm lam trong tay lên.
“Xẹt!”
Vài tia lạnh lẽo lướt qua, đoá hoa bìm lam lập tức rụng xuống.
“Cút!”
Giọng nói Lý Nhất Hàm lạnh như băng, ánh mắt nàng tràn đầy chán ghét liếc nhìn Lâu Bản Vĩ một cái, nói xong liền cất bước rời đi.
Nếu như không phải vì đã đồng hành cùng nhau một quãng đường thì nàng sớm đã dùng kiếm chém chết kẻ phong lưu này rồi.
Trong tay Lâu Bản Vĩ vẫn đang cầm nửa thân dưới chưa đứt của đoá bìm lam, hắn vội vàng hét lớn: “Ôi chao, ôi chao, cô nương này, sao lại phải cáu kỉnh như vậy? Chẳng nhẽ khí chất của Lâu Bản Vĩ ta đây vẫn chưa thể lay động ngươi hay sao?”
Nhưng mà xung quanh làm gì còn bóng dáng của Lý Nhất Hàm nữa.
Trong trại.
Mặc dù đã vào xuân, nhưng đêm xuống tiết trời vẫn còn lạnh lẽo cho nên Dịch Phong đã đốt một đống lửa.
Trong không gian đang lan toả hương một mùi thêm cực kì quyến rũ, chính là thịt thú rừng nướng.
Sau khi nước xong, đầu tiên là Ngô Vĩnh Hồng và lão Vương, cuối cùng mọi người đều lao vào ăn như hổ đói.
“Ài!”
Thế nhưng Dịch Phong lại lắc đầu thở dài.