Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 277: Gừng càng già càng cay (2)




Nữ nhân này thật đúng là không có mắt, khiến cho tiên sinh không vui, cũng may tiên sinh không tức giận, nếu không tất cả mọi người đều phải ăn quả đắng rồi.

Mà một câu nói này của lão Vương, nhất thời khiến cho nữ tử áo xanh thất thần, cả kinh thất sắc.

Nhưng lúc nàng nhìn lão Vương lần nữa, lại phát hiện người phía sau vẫn là lão già đó, bất kể nàng có cố quan sát như thế nào đi chăng nữa, người phía sau cũng chỉ là một lão già bình thường thôi.

“Ảo giác sao?”

Nữ tử áo xanh lắc lắc đầu, sau đó cũng không để tâm vấn đề này nữa, cũng không nói gì với Dịch Phong và lão Vương.

Như câu nói kia, người phàm cuối cùng cũng người phàm, nếu thật có lòng cầu tiến, cũng sẽ không có dáng vẻ như này đâu.

Mà thôi.

Vốn cũng chẳng có quan hệ gì, cũng chẳng qua là tạm thời chung đường mà thôi.

Ngay lúc này, ánh mắt đục ngầu của lão Vương đột nhiên chuyển động.

Nhìn Dịch Phong, thấy Dịch Phong vẫn là dáng vẻ bình thản kia, lão Vương mới khôi phục lại dáng vẻ bình thản.

Thật lâu sau, nữ tử áo xanh đang nhắm mắt dưỡng thần mới có phát giác, sắc mặt chợt biến đổi.

Đứng dậy, tay cầm trường kiếm, lập tức lướt ra ngoài xe ngựa.

“Lại làm sao vậy, giật cả mình!”

Dịch Phong cũng nhanh chóng vén rèm vải lên, lập tức thấy một đao chém tới đỉnh đầu mình, trường kiếm trong tay nữ tử áo xanh tiến lên đỡ một đao này.

“Keng!”

Đao kiếm đụng nhau, nhất thời phát ra âm thanh chói tai.

Phá giải được đao này, nữ tử áo xanh cũng vòng trở về bên cạnh xe ngựa, cặp mắt ngưng trọng nhìn về phía xa.

Sau ánh đao, có hai bóng người đạp không trung bay tới, dừng lại trước đoàn xe, lơ lửng giữa không trung, ánh mắt đầy sát ý nhìn chằm chằm nữ tử áo xanh.

“Lý Nhất Hàm, cuối cùng cũng tìm được ngươi.”

Người đàn ông cầm đầu lộ ra nụ cười lạnh lùng, thâm trầm nói.

“Dạ Minh Nguyệt, Hàn Tinh Phàm, Dạ Hàn song sát, vậy mà hai ngươi các ngươi lại đích thân đến truy sát ta!”

Nữ tử áo xanh sắc mặt trắng bệch, cắn chặt môi đỏ mọng tràn đầy vẻ không cam lòng.

Sau đó, nàng nghiêng đầu nói với xe ngựa phía sau: “Các vị, hai người này chính là Võ Vương cao thủ, chắc chắn không có đường chạy rồi, nhưng ta sẽ cố gắng che chở để các ngươi rời đi.”

“Nhớ kỹ, trước khi ta ngã xuống, phải chạy càng xa càng tốt, bởi vì hai người này cực kỳ tàn nhẫn, một khi bị bọn họ đuổi kịp, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”

Nói chuyện, nữ tử áo xanh chuyển động thanh trường kiếm trong tay, chủ động nghênh đón Dạ Hàn song sát.

Ngay lập tức.

Âm thanh không ngừng bùng nổ giữa không trung.

Nhưng người tinh mắt có thể nhìn ra, nữ tử áo xanh căn bản cũng không phải là đối thủ của Dạ Hàn song sát, chỉ trong chốc lát, ngực nàng liền dính một chưởng, ngã xuống đất.

“Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, đi nhanh đi!”

Thấy đám người Dịch Phong vẫn còn ở tại chỗ, nàng gầm lên một tiếng, vừa nói bàn chân đạp lên mặt đất, cắn răng lại cầm kiếm xông tới.

“Tiên sinh, chúng ta…?”

Thấy vậy, đám người lão Vương và Vinh thịt heo cũng nhìn Dịch Phong.

“À...”

Dịch Phong nhất thời cũng sứt đầu mẻ trán.

Mặc dù nói, rắc rối này là do chính nữ nhân này mang tới, nhưng Dịch Phong không chỉ thu tiền của nàng, hơn nữa lúc trước, khi đánh nhau với sơn tặc, cũng may mà có nữ nhân này.

Huống chi bây giờ nữ nhân này còn che chở bọn họ chạy trốn, nếu như một đám lão già bọn họ thật sự chạy trốn để lại một mình nữ nhân này ở đây chờ chết, dù có trốn được đi chăng nữa lương tâm cũng sẽ không yên!

“Giúp, nhất định là phải giúp đỡ nàng.”

Dịch Phong gõ lên huyệt thái dương, suy tư nói:” Nhưng mọi người luôn phải nhớ rằng, chúng ta là người phàm, không thể trực tiếp chạy tới đánh nhau.”

“Vậy ý của tiên sinh là?”

Vương lão đầu dè dặt hỏi.

“Ở bên ngoài âm thầm xuất ra chiêu mà không để lộ ra dấu vết!” Dịch Phong nghiêm trọng nói.

Nghe vậy, mọi người nhất thời lộ ra vẻ hiểu ý, bọn họ ngầm nhìn nhau một cái.

Hiểu rồi!

Lão Vương nhấc bàn tay không để lộ dấu vết.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Tẩu hỏa nhập ma, sa mà ta có thể tẩu hỏa nhập ma được! ?”

Dạ Minh Nguyệt đang chiến đấu với nữ tử áo xanh bỗng nhiên biến sắc.

Thấy cả người hắn tản ra khí tức đả kích, trán nổi gân xanh sưng đỏ lên.

“Bùm...”

Cùng với một tiếng tiếng nổ vang lên, Dạ Minh Nguyệt trực tiếp nổ tung mà chết!

“Cái gì?”

Thấy vậy, nữ tử áo xanh và Hàn Tinh Phàm đồng thời phát ra âm thanh không thể tin được.

Rõ ràng, biến cố này khiến bọn họ không phản ứng kịp.

Đường đường là cao thủ Võ Vương, lại đánh tới nỗi nổ tung mà chết vì tẩu hỏa nhập ma ư?

“Ha ha, đúng thật là ác giả ác báo!”

Mà Dịch Phong thấy cảnh tượng này, sau khi ngẩn ra, cũng phát ra giọng đầy hưng phấn.

Thấy dáng vẻ này của tiên sinh, lão Vương rất vui vẻ.

Xem ra mình không đoán sai tâm tư của tiên sinh.

“Hừ, Lý Nhất Hàm, ngươi chớ cao hứng quá sớm, muốn xử lý ngươi, một mình ta là đủ rồi!” Sau khi kịp phản ứng, Hàn Tinh Phàm lạnh lùng nhìn nữ tử áo xanh tràn đầy sát ý.

Nữ tử áo xanh nhíu mày.

Bởi vì Hàn Tinh Phàm cũng không nói lời đe dọa suông, đừng nói trạng thái bây giờ của nàng vốn không tốt, cảnh giới vốn có của nàng cũng không bằng Hàn Tinh Phàm.