“Đù!”
Dịch Phong vừa chạy vừa đánh, mặc dù hắn luyện không ít quốc thuật, thực chiến với đám người khát máu này, vẫn kinh sợ!
Một đám hoảng loạn.
Mà đám người Vinh thịt heo cũng rối rít xuống ngựa, bắt đầu chiến đấu cùng bọn sơn tặc.
“Hây!”
“Hây!”
Mấy người mặt không biểu tình khua chân múa tay, nhìn như nhau, thậm chí đánh tới đánh lui với mấy võ giả này, nhưng sự bình tĩnh trên mặt bán đứng bọn họ.
Mà mấy tên sơn tặc vọt tới xe ngựa, cũng bắt đầu giao chiến với lão Vương, thấy lão Vương chống gậy không thể đi lại không mảy may sợ hãi, thoải mái tránh né.
“Chúng ta là người phàm, liệu có bình tĩnh quá khi đối mặt sơn tặc không nhỉ?”
Vinh thịt heo vừa làm bộ làm tịch cùng sơn tặc chiến đấu, lại vừa hét với bọn lão Vương đầu.
“Đúng vậy, tiên sinh hiểu rõ cuộc sống người phàm, chúng ta nhất định phải phối hợp với tiên sinh, phải biết mình đang ở đâu!” lão Vương tán đồng gật đầu, nói: “Nhìn tiên sinh như vậy, mới là dáng vẻ của người phàm đụng phải sơn tặc!”
“Vậy chúng ta?”
Ngô Vĩnh Hồng hỏi.
Những hắn mới vừa hỏi, liền phát hiện lão Vương đã ngồi dưới đất, run rẩy người, gào khóc thảm thiết vào mặt lũ sơn tặc: “Các ngươi, khụ, khụ, khụ, cứu mạng, cứu mạng, các ngươi đừng qua đây, đừng qua đây...”
“Đậu mè!”
“Gừng càng già càng cay!”
Thấy dáng vẻ của Vương lão đầu, con ngươi của đám người Ngô Vĩnh Hồng và Vinh thịt heo suýt rớt ra ngoài.
Một khắc sau, Vinh thịt heo không nói thêm gì, kẹp chặt hai chân, răng môi mím chặt, hai tay nắm chặt lấy vạt áo.
Làm ra vẻ sợ hãi, hét lên: “Ta, ta sợ quá, cứu mạng, ta chỉ là một người phàm, tại sao các ngươi lại đối xử với ta như vậy, các ngươi đừng đối xử với ta như vậy!”
“Không hổ là người sống chung với tiên sinh lâu như vậy, bọn họ cũng có chút tiến bộ thật đấy!” Ngô Vĩnh Hồng nhìn lão Vương và Vinh thịt heo, thở dài, cầm đao bỏ chạy.
“Cứu mạng, ta không đánh lại, mau tới cứu ta!”
Đang chạy thì ngã nhào trên mặt đất, tè ra quần.
Nhìn quanh một cái, trừ đám người Vinh thịt heo và lão Vương đầu ra, cẩu tử cũng tránh phía sau nữ tử kia, thậm chí ngay cả hắc bào đại thần cũng trốn dưới xe ngựa mà run rẩy, còn lại Sở Cuồng Sư và Tôn Gia Cát liếc mắt nhìn nhau.
“Chúng ta?”
Không hẹn mà cùng gật đầu, cũng trở nên hốt hoảng.
Nhất thời, khắp chiến trường gào khóc thảm thiết.
Cảnh này, kéo dài suốt một khắc đồng hồ.
“Vù!”
Cuối cùng, tiếng một ánh kiếm bay ra từ trong xe ngựa, một bóng người áo xanh lướt qua.
“Xoẹt!”
“Xoẹt!”
Từ sau khi nàng bước ra, đám người Dịch Phong vốn dĩ bị truy đuổi khắp nơi, bất ngờ lật ngược tình thế.
Những sơn tặc này ở trong tay nữ tử áo xanh, tựa như cắt rau hẹ vậy, từng người từng người lần lượt ngã xuống.
“Hu hu hu, nữ hiệp ta sai rồi.”
Thấy tất cả thủ hạ đều chết hết, thủ lĩnh sơn tặc Khuông Cương lập tức quỳ cái bịch xuống đất.
“Nữ hiệp tha mạng, ta trên có mẹ già tám mươi, dưới còn có con nhỏ, ngươi nương tay cho, xem như ta như cỏ rác mà thả ta đi, giết ta chỉ tổn bẩn tay ngươi...”
Hắn vừa dứt lời, một ánh sáng lóe qua, đầu Khuông Cương bay lên thật cao.
Lúc này nữ tử áo xanh mới thu kiếm.
Nhìn đám người Dịch Phong đang run rẩy, nàng lắc đầu một cái.
Suy cho cùng thì người phàm cũng là người phàm mà thôi!
“Được rồi, đừng hét nữa.”
Nàng trừng lão Vương và Vinh thịt heo đang ôm bánh xe run rẩy, nhịn không được quát lên.
Mà ở một bên, Dịch Phong cũng mặt đầy mồ hôi đi tới.
“Cô nương thật là lợi hại!”
Dịch Phong chắp tay nói.
“Được rồi, các ngươi cũng đừng nịnh bợ nữa!” Nữ tử áo xanh nói với vẻ dạy dỗ: “Thật không biết sao mà đám người các ngươi lại to gan đến vậy, chỉ với mấy người các ngươi mà cũng dám đi từ Bình Giang thành đến Ninh Sa, thật là nghé mới sinh không sợ hổ!”
Dịch Phong lúng túng.
Lần đầu tiên hắn ra ngoài, cũng không biết là sẽ nguy hiểm như vậy.
“Chẳng qua đám người các ngươi cũng may mắn thật đấy, dưới tình huống này mà không ai chết thì cũng thôi đi, ngay cả cụt tay, gãy chân cũng không có.”
“Nhất là ngươi.”
Vừa nói, ánh mắt nữ tử áo xanh nhìn về phía lão Vương.
Bởi vì có hàng trăm vết đao để lại trên mặt đất ngay chỗ mông lão Vương, nhưng không một nhát nào chém trúng lão Vương.
Sau một phen bất ngờ, mọi người mới lần nữa lên đường.
“Nhìn tuổi ngươi, hẳn không lớn chứ?” Trên xe ngựa, nữ tử áo xanh hỏi Dịch Phong.
“Ừm, không lớn.”
Dịch Phong gật đầu một cái.
“Ta tò mò với những phàm nhân các ngươi thật đấy, tại sao không tu luyện?”
Nữ tử áo xanh cười khẽ nói: “Nếu ngươi tu luyện chút ít gì đó thì cũng không đến nỗi chật vật như ngày hôm nay, cũng may các ngươi may mắn, gặp phải ta chung đường với các ngươi, nếu không thì may mắn của các ngươi không được tiếp tục nữa đâu!
Nghe vậy.
Dịch Phong cau mày.
Nữ nhân này, thật đúng là cmn đánh vào nỗi đau của người khác mà.
Có thể tu luyện hắn sẽ không đi tu luyện sao?
Ban đầu hắn cũng đã thử gia nhập Thanh Sơn Môn, thiên phú phế của hắn trực tiếp làm cho viên đá phát hiện thiên tài của Thanh Sơn Môn vô hiệu.
“Khụ!”
Bên cạnh, lão Vương nặng nề ho khan một tiếng, nhìn về phía nữ tử áo xanh nói: “Cô nương, có thể đừng nói nữa hay không!”
Một chút lệ khí toát ra từ ánh mắt của lão Vương.