“Tinh Phàm đao pháp!”
Trong lúc chiến đấu, trường đao trong tay Hàn Tinh Phàm biến ảo.
Bầu trời xuất hiện vô số ánh đao, khi hắn đạp chân, vô số ánh đao hợp nhất lại, biến thành hàn ý khóa chặt lên người nữ tử áo xanh, bao trùm lấy nàng.
“Đi chết đi!”
Hàn Tinh Phàm cười lạnh một tiếng, trên mặt mang theo sát khí nồng đậm, ép tới gần nữ tử áo xanh.
Sắc mặt nữ tử áo xanh đại biến.
Sắc mặt tái nhợt, bước chân hoảng hốt lui về phía sau, trong ánh mắt lộ vẻ không cam lòng.
Bởi vì một đao này, đã hoàn toàn khóa chặt nàng, nàng muốn tránh cũng không được.
Mà với thực lực hiện tại của nàng, căn bản cũng không ngăn được một đao này, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàn Tinh Phàm cách nàng càng ngày càng gần.
“Phải chết rồi sao?”
Trong mắt nữ tử áo xanh tràn đầy vẻ không nỡ đối với thế giới này.
Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, Vinh thịt heo nhổ một sợi lông ngực vò trong tay, ngón tay động một cái, bắn ra ngoài.
“A!”
Nghe thấy Hàn Tinh Phàm kêu thảm một tiếng, hắn nhanh chóng ép tới gần nữ tử áo xanh, hai chân bỗng nhiên vấp vào nhau, trực tiếp dập đầu vào tảng đá trên mặt đất.
Chết...
Mà cái hắn gọi là “Tinh Phàm đao pháp”, cũng đi theo sau khi hắn chết, nối tiếp vô lực chưa đánh đã tan.
Nữ tử áo xanh bối rối.
Đứng nguyên tại chỗ, nhìn thi thể dưới chân cách đó không xa, che đôi môi đỏ mọng kinh ngạc tới cực điểm.
Một cao thủ Võ Vương khi đang chiến đấu, lại trật chân té chết?
Cái này gọi là gì cơ chứ?
Nếu như không có thi thể của Hàn Tinh Phàm ngay bên chân nàng, và chính mắt nàng nhìn thấy, nàng hoàn toàn không tin trên thế giới này sẽ còn có chuyện như vậy.
“Ha ha, thiên đạo có luân hồi, ác giả ác báo!”
Thấy cảnh tượng này, Dịch Phong vui vẻ lên tiếng.
Mà đám người Vinh thịt heo và lão Vương cũng lộ ra nụ cười hiểu ý.
“Hầy!”
Hồi lâu sau, lúc này nữ tử áo xanh mới thở phào nhẹ nhõm, khụy ngay tại chỗ.
Bây giờ nghĩ lại, vẫn cảm thấy không chân thật như vậy.
Tại thời điểm đầy nguy hiểm như thế, hai tên địch, một tẩu hỏa nhập ma, một té chết, thật sự là không biết nói thế nào với vận khí nghịch thiên này nữa.
Trải qua tiếc mục xen giữa này, đoàn xe lại tiếp tục chuyến hành trình.
Ninh Sa.
Đại điện Phong Vân Cốc.
Cốc chủ Phong Vân Cốc cầm đầu, rất nhiều cao thủ ngồi hai bên, ai cũng khí thế hùng hậu.
“Tiên Khuyết, ngươi là đại công thần của Phong Vân cốc ta, bởi vì bức họa của vị tiền bối kia, tu vi của ta lại lên một bậc rồi.” Phong Vân cốc chủ Vân Hạo Thiên cười nói.
“Chúc mừng cốc chủ!”
Mọi người bên dưới rồi rít lên tiếng.
“Chúc mừng cha.”
Vân Tiên Khuyết cũng nở nụ cười mãn nguyện, ngày đó ở Bình Giang thành, thật đúng là quyết định chính xác nhất mà nàng từng làm ở đời này.
“Nhưng mà vị tiền bối kia có ơn lớn, Phong Vân cốc ta nhất định phải tìm cơ hội báo đáp!” Vân Hạo Thiên cảm thán.
Những cao nhân còn lại nghe vậy cũng rối rít đồng ý.
Có bức họa này, sau khi đám cấp cao bọn họ lĩnh hội, cũng có thể nói là toàn bộ thực lực của Phong Vân cốc được cải thiện lên mấy phần.
Huống chi, thứ phúc trạch này có thể truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, không biết Phong Vân Cốc được lợi biết bao nhiêu đây.
“Báo!”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng cấp báo.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Vân Hạo Thiên hỏi.
“Khởi bẩm tông chủ, theo những gì do thám báo lại, vị tiên sinh kia đã tiến vào phạm vi Ninh Sa!” Tên đệ tử kia cung kính nói.
“Cái gì?”
Lời này, lập tức nổi lên ngàn tầng sóng gió, tất cả mọi người có mặt tại đó đều đứng lên.
Vị tiên sinh kia.
Vậy mà lại đến Ninh Sa.
Đây là chuyện lớn đó!
“Cấp cao của Phong Vân cốc nghe lệnh, tất cả mọi người theo ta lên đường, nghênh đón tiên sinh!”
“Vâng!”
Ngày hôm đó, vô số tia sáng trong Phong Vân cốc lóe lên, rất nhiều lão cổ sĩ còn sống trong cốc hôm nay đều đồng loạt xuất quan, bay ra khỏi Phong Vân Cốc.
Cũng đồng thời...
...
Ma âm Tông.
Tuyết Thấm Trúc nhìn mật thám phía dưới báo lại, vẻ mặt kích động, cả người không nhịn được mà run rẩy.
Cơ duyên ngày đó khiến cho nàng luôn canh cánh trong lòng, thậm chí tu vi cũng vì vậy mà chịu ảnh hưởng, hôm nay lại biết được vị kia đã đến Ninh Sa, khiến nàng lại nhìn thấy hy vọng một lần nữa.
“Đồ nhi, mau theo ta lên đường.”
...
Thiên Kiếm Môn.
“Dày công tìm kiếm tin tức của người đó vẫn luôn không có, không ngờ bản thân hắn đã tới Ninh Sa rồi, lần này, tuyệt đối không thể để đám phế vật của mấy tông môn khác nhanh chân giành trước, cơ duyên lần này nhất định phải thuộc về Bành Tiên Nhi ta.”
Dưới mạng che mặt, Bành Tiên Nhi lộ ra lời thề son sắc, dẫn cao thủ bay ra khỏi Thiên Kiếm Môn.
...
Xuy Tuyết Sơn Trang.
Đệ Ngũ Trường Không, Đệ Ngũ Trận nghe được tin tức này cũng không ngoại lệ, dẫn cao thủ đồng loạt bay ra ngoài.
...
Ngự Kiếm Tông.
Dương Thiên Vũ ngồi phía trên, nghe thám tử phía dưới báo lại, rơi vào trầm tư.
Sau đó nói: “Chư vị, bởi vì chuyện túi thơm, chúng ta bỏ lỡ cuộc chiến tranh giành mộ Giang Vũ ở Bình Giang thành, mà bây giờ vị cao thủ tuyệt thế này đã đến Ninh Sa, mọi người thấy thế nào?”